Editor: Kingofbattle.
Nhìn qua cảnh vật chung quanh, Giang Hàn xúc động không thôi.
Hoàn cảnh trước mặt quá quen thuộc, đây là gian phòng trọ của hắn.
"Đây là gian phòng trước đó ngươi xông xáo tại thế giới giả tưởng ư?" Đinh Dũ mặt mày gian xảo đánh giá chung quanh.
Giang Hàn khó hiểu nói: "Ngài tìm cái gì?"
"Thanh niên huyết khí phương cương ở một mình trong phòng nhỏ, ta không tin không có thứ gì." Đinh Dũ chẳng để tâm hình tượng mà ghé vào bên giường, xem xét dưới giường có phải cất giấu đồ vật kỳ quái gì hay không.
"Sư phụ, đừng nghĩ lung tung, không thể nào, thành chủ không phải hạng người như vậy!" Ralph tức giận trách mắng, sau đó bắt đầu phối hợp lục tung.
Mắt thấy hai người này không có ý tốt, Giang Hàn không khỏi bật cười: "Các ngươi có chút xem thường người khác! "
Giang vương gia hắn là người thông minh, đầu vừa nhảy số đã biết Đinh Dũ đang tìm thứ gì.
Đáng tiếc chính là, đối phương không thể tìm được gì.
Bởi vì......
Sức mạnh của khoa học kỹ thuật, vượt quá sức tưởng tượng con người!
Âm thầm liếc mắt qua máy tính, Giang Hàn cười mà không nói.
......
"Híz-khà-zzz! "
Đinh Dũ tìm kiếm nửa ngày không thấy thứ gì, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi gần chết: "Vậy mà thật không có, tiểu tử, bản sắc đàn ông của ngươi ở đâu?"
"Đi đi đi! "
Giang Hàn vẫy vẫy tay: "Ít nói lời vô nghĩa, ta là người đứng đắn!"
Nếu bị Đinh Dũ phát hiện ra thứ gì đó, vậy còn được sao?
Hình tượng nam thần hệ cấm dục hắn xây dựng sẽ bị sụp đổ.
"Được rồi, tạm thời tin tưởng!" Đinh Dũ hậm hực nói: "Đi gặp cha mẹ ngươi?"
"Không vội, ta thử tiến vào thế giới giả tưởng nhìn xem." Ánh mắt Giang Hàn rơi vào máy chơi game.
Nếu như hiện tại hắn tiến vào Vĩnh Hằng, sẽ là tình cảnh như thế nào?
Tài khoản cùng nhân vật có còn hay không?
Đinh Dũ lắc đầu, ngăn cản nói: "Đừng đăng nhập, đừng quên chuyện chính, ngươi trở về là gặp cha mẹ !"
"......Được. "
Giang Hàn ngầm hiểu, làm sao mà không nhìn ra suy nghĩ của Đinh Dũ.
Nếu như hắn tiến vào thế giới giả tưởng, tương đương với thoát khỏi phạm vi tầm mắt Đinh Dũ, chắc chắn lão sẽ không đồng ý.
Nói trắng ra là, ba ngày sau phải quyết một trận sống chết, trong giai đoạn này Đinh Dũ sẽ cực kỳ cẩn thận, quyết không cho phép xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sở dĩ đồng ý giúp hắn trở lại quê hương, nguyên nhân chính là muốn khích lệ hắn mời Kẻ Thăm Dò trợ chiến.
"Đi thôi, về nhà!"
Tâm tình Giang Hàn có chút phập phồng.
Đã hơn một năm hắn chưa về nhà, đúng là rất nhớ.
"Bất quá, trước đó......"
Nhìn nhìn bộ dáng của mọi người, Giang Hàn nghiêm mặt nói: "Cần thay đổi quần áo!"
Ăn mặc trường bào đi ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy, khả năng cao là phải quay đầu, người không biết còn tưởng bọn hắn đang cosplay nhân vật nào đó!
Nhập gia tùy tục, tự nhiên mọi người đều đồng ý.
Về sau, Đinh Dũ mặc quần áo của Giang Hàn, cùng Giang Hàn đi ra ngoài mua sắm quần áo, sau đó trở về đưa cho mấy người Nhất Tâm, Trường Phong chọn lựa.
Nhất định phải nói rõ, lai lịch những thứ quần áo này cũng không đơn giản!
Tất cả đều do Giang Hàn cẩn thận lựa chọn tại shop quần áo giành cho trẻ em!
Trường Phong mặc bộ quần áo jean dành cho trẻ em, cảm giác có hơi kỳ cục nói: "Quần áo thế giới của các ngươi thật đúng là kỳ quái, loè loẹt. "
"Rất quái lạ, bất quá còn rất đáng yêu."
Thắt mái tóc thành đuôi ngựa, Đông Phương Nhất Tâm vào nhà vệ sinh đổi một bộ áo dài màu hồng nhạt, phối hợp với váy ngắn ô vuông, lộ ra bắp chân thon dài trắng nõn, nàng đang đứng ở trước tấm gương ngắm nhìn, cho ra đánh giá.
Giang Hàn khen: "Rất đẹp! "
"Như thế nào, muốn dựng?" Đinh Dũ hỏi.
Giang Hàn: "? ? ? "
Lão già này quả thực chính là khối u ác tính.
Lời nói tục tiểu như vậy cũng dám thốt ra?
Ralph mặc áo sơ mi màu xanh, phối hợp quần đùi hồng, khá tự tin: "Bộ này thế nào? "
"Rất là hợp!"
Giang Hàn khen tới tấp, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Đo ni đóng giày"
"Ta cũng cảm thấy như vậy!" Ralph đắc chí nói.
Thay quần áo xong suôi, mấy người rời khỏi gian phòng trọ ọp ẹp, lúc này Giang Hàn gọi một chiếc taxi, cùng mọi người trở về quê nhà.
Trên đường đi, bọn hắn liên tục đổi xe.
"Rất phiền phức...! " Đinh Dũ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Xé rách không gian một cái là xong, tại sao phải lằng nhằng như vậy làm gì?"
"Đừng gây sự ở địa cầu." Giang Hàn không đồng ý nói.
Ước chừng đi xe khoảng bốn, năm canh giờ, mấy người mới đặt chân đến quê nhà Giang Hàn, đây là một chỗ thôn trang nhỏ.
Mặt trời bóng ngả về tây, mọi người xuyên qua con đường nhỏ, hai bên đường trồng đầy ruộng lúa, có thể thấy được phía xa là một căn nhà lượn lờ khói bếp, mà ở xa hơn, vô số đỉnh núi nhấp nhô, cây xanh tươi tốt cho thấy bừng bừng sức sống.
Bước qua cây cầu nhỏ có dòng nước đang chảy róc rách phía dưới, Giang Hàn trở lại quê nhà, bước nhanh tới ngôi nhà của mình, mở cửa hô: "Cha, mẹ, con đã trở về!"
"Ôi chao! "
Một người đàn bà trung niên quăng tạp dề ra, vội vàng đi từ trong nhà chạy ra, trên gương mặt đầy vẻ khắc khổ nở nụ cười tươi rói: "A hàn, rốt cục con đã về, lễ mừng năm mới trước đó cũng không thấy con về nhà!"
"Lúc đó công việc của con khá bề bộn, cho nên bây giờ thừa dịp nghỉ ngơi trở về thăm nhà một chút." Giang Hàn giải thích nói.
Lễ mừng năm mới trước đó, hắn vẫn còn điên cuồng làm nhiệm vụ chủ tuyến bên trong Vĩnh Hằng, căn bản là không có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa thân phận của hắn trong game rất đặc biệt, không thể cho cô dì chú bác biết được, lại sợ bị bọn hắn hỏi lung tung này kia, cho nên dứt khoát không về.
"Trở về là tốt rồi, ồ?"
Ánh mắt Lưu Yến xuyên qua lưng Giang Hàn, nhìn về phía đám người Đinh Dũ, Nhất Tâm, kinh ngạc nói: "Còn dẫn theo khách khứa?"
"Chào dì!"
Trường Phong, Nhất Tâm, Ralph lễ phép thăm hỏi.
Từ bên ngoài mà nhìn, bọn hắn chỉ là mấy đứa nhóc, hơn nữa đứng trước mặt mẹ của vị thành chủ, không thể đi quá giới hạn.
"Tốt tốt tốt!"
Lưu Yến gật gật đầu, ngay sau đó sắc mặt quái dị, nhất là đứa bé tóc bạc mắt bạc này, đặc biệt khiến nàng nhìn không vừa mắt.
Lại đi nhuộm tóc, còn mang kính sát tròng, tuổi nhỏ không lo học hành, lớn lên thế nào?
"Giang mẫu, chào ngươi."
Với tư cách là trưởng lão, Đinh Dũ giới thiệu nói: "Ta là bạn vong niên của Giang Hàn, tên là Đinh Dũ, mấy đứa nhóc tinh ranh này, cũng là bạn của Giang Hàn!"
"Chào ngươi!"
Lưu Yến có chút không cười nổi: "Các ngươi không có làm khó a Hàn nhà chúng ta chứ?"
Không biết vì cái gì, nàng nhìn qua khí chất mấy người này, không giống như là loại người lương thiện.
"Không có, tuyệt đối không có!" Trong lòng Đinh Dũ trầm xuống, lập tức lắc đầu.
"A Hàn nhà chúng ta, từ nhỏ rất thật thà, nói chuyện cũng không khéo, thường xuyên bị bắt nạt!" Lưu Yến nói ra lời tự đáy lòng: "Nếu như chỗ làm không tốt, nhất định phải giao lưu cho tốt, đừng gây chuyện đánh nhau."
"Sẽ không đâu!"
Mọi người lắc đầu nguầy nguậy, cảm giác rất xin lỗi Giang mẫu.
Thật xấu hổ.
Những thứ mà nàng nói, đúng là không có chuyện nào là ăn khớp!
"Vậy là tốt rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta vào nhà ăn cơm trước." Lưu Yến mời mọi người vào phòng, hét lên: "Ích Lâm, a Hàn đã trở về!"
"Tốt! "
Giang Ích Lâm có bộ dáng khoảng 40 tuổi, dáng người tầm trung, tướng mạo bình thường, bước tới bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, đưa mắt qua một vòng, kinh ngạc nói: "A Hàn, đều là bằng hữu của con sao? "
"Vâng."
"Tại sao không có đứa nào là bạn cùng trang lứa?" Giang Ích Lâm đặt mông ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ quái dị.
Hoặc là đứa bé 12, 13 tuổi, hoặc là lão già 80 tuổi, phạm vi quen biết của con mình có chút quỷ dị!
"Có, chủ yếu lần này không dẫn tới, lần sau sẽ dẫn tới cho cha xem."
"Vậy cũng không cần, con kết bạn, cha sẽ không hỏi đến." Giang Ích Lâm cười trêu ghẹo nói: "Lúc nào mới dẫn một bé gái về, ta liền vui vẻ roài!"
"Bộ ta không phải ư?" Đông Phương Nhất Tâm chớp chớp mắt.
"Ngươi? Ha ha ha......"
Giang Ích Lâm cười to, giải thích nói: "Ngươi đã hiểu lầm, ý ta nói chính là bảo Giang Hàn dẫn bạn gái về nhà."
"Ta không có hiểu lầm.... " Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày nói.
"......"
Giang Ích Lâm cười không nổi: "Con trai, chúng ta nói chuyện riêng chút?"
......