Editor: Kingofbattle.
Sau khi trò chuyện một lát, Giang Hàn liền mặc kệ tên kia, ngược lại đi dạo xung quanh Tử Tịch Chi Địa một vòng.
Dựa vào lời nói bình thản của đối phương, hẳn là chắc chắn mình không thể phá hủy cỗ quan tài, Trảm Thần Nhất Kích chồng lên Toái Tinh lại không để lại chút vết xước, độ khó xác thực rất lớn, dù sao đây là thành quả mà đối phương bỏ biết bao công sức luyện chế ra, sợ là đã sớm đề thăng khả năng bảo vệ đến mức tối đa.
"Đáng tiếc tất cả đều là một đống xương khô." Giang Hàn ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy tiếc hận.
Nếu như người chết xung quanh chưa quá lâu, còn giữ lại thi thể, hắn sẽ phát động Huyết Luyện Đại Trận, sau đó dùng tất cả kỹ năng buff sức mạnh, có lẽ thử được một lần.
Bất quá, hắn tới nơi này, ngoại trừ tìm hiểu tin tức ra, còn có một mục đích khác.
Tầm bảo!
"A Vượng huynh đệ, việc này không nên chậm trễ! "
Giang Hàn thúc giục nói: "Mau mau di chuyển bốn cái chân ngắn của ngươi!"
Vượng Tài: "......"
"Ta đã báo cho Yên nhi biết ngươi đến đây!" Nam tử kia cười lạnh nói: "Rất nhanh thôi, nàng sẽ trở về, đến lúc đó ngươi chết chắc!"
"Vậy sao?"
Giang Hàn bình tĩnh tự nhiên, cố ý trả lời lại một cách mỉa mai: "Ngươi có tự hỏi tại sao ta lại ở đây, mà Yên nhi của ngươi lại vắng mặt?"
"Ngươi! "
Giọng nói nam tử kia khẽ biến.
"Chờ đợi biết bao nhiêu năm, Yên nhi đã chán nản." Giang Hàn lắc đầu thổn thức: "Ta còn nhớ rõ nàng từng tâm sự với ta, vẻ mặt lúc đó đầy chán nản. "
"Cút mẹ ngươi đi!" Nam tử kia chửi ầm lên: "Đừng có mà ở đây chém gió!"
Nóng nảy?
Giang Hàn rất là buồn cười, trong lòng lại có thêm nhiều nghi ngờ.
Nếu như tên này là chủ thượng của Tần Hàn Yên, lẽ ra sẽ không gấp đến loại tình trạng này, có thể là hắn đang sợ Tần Hàn Yên phản bội, Tần Hàn Yên chính là cọng rơm cứu mạng của hắn.
Đổi lại góc độ khác mà xem xét, hắn không thể nào hạn chế tất cả hành động của Tần Hàn Yên.
Nghĩ như thế, có lẽ cũng không phải hắn ra lệnh cho Tần Hàn Yên làm việc, mà là Tần Hàn Yên đang chủ động giúp hắn.
"Thế nào lại là chém gió!" Giang Hàn hét ầm lên: "Một đêm kia, chúng ta đã ở bên nhau rất lâu!"
"Trước đó ngươi còn gọi nàng là Tần Hàn Yên, bây giờ lại gọi Yên nhi nói chuyện cùng ngươi, thật xem ta dễ tin người như vậy?" Nam tử bên trong Nghịch Loạn Chi Quan rất lý trí, vạch trần âm mưu chia rẽ của Giang Hàn.
"Gâu gâu! "
Vượng Tài tìm kiếm chung quanh một vòng, sau đó lại chạy về bên người Giang Hàn, lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có tìm được bảo bối gì.
"Bảo vật chân chính, tự nhiên Yên nhi sẽ để lại trên người, các ngươi muốn tầm bảo ở chỗ này, quả thực buồn cười!" Người nọ không quên châm chọc khiêu khích.
"Không thể nào!"
Giang Hàn lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ Nghịch Loạn Chi Quan: "Nếu như chung quanh đây không có bảo vật, tại sao hắn lại cố tình trò chuyện, phân tán tinh thần của ta? "
Vì cái gì hắn nguyện ý trò chuyện cùng mình?
Bởi vì tên nam tử nằm trong quan tài lộ ra quá nhiều tin tức, tốt đến quá mức.
Nam tử trong quan tài: "......"
"Nếu như chúng ta không thể tìm ra chút bảo vật gì, chẳng phải là phụ ý tốt của hắn?" Trên mặt Giang Hàn lộ vẻ không cam lòng.
Vượng Tài nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, quyết định cố gắng nữa tìm kiếm, vung vẩy cái đuôi cúi đầu, dùng mũi chó đánh hơi, không buông tha từng góc hẻo lánh.
Nói cho cùng, thực lực của nó vẫn quá yếu, mà bảo vật được Tần Hàn Yên giấu kín có cấp bậc quá cao, muốn tìm ra cũng chẳng dễ gì, nói không chừng sẽ có sơ hở.
"Vị huynh đệ kia, chúng ta lại trò chuyện về Yên nhi." Giang Hàn thử tiếp tục dụ dỗ nam tử trong quan tài, tranh thủ moi móc thêm thông tin hữu dụng.
Kết quả, đối phương không nói tiếng nào.
"Không nói? "
Giang Hàn vẫn chưa thỏa mãn.
Hẹp họi như vậy?
Một chút độ lượng cũng chẳng có.
"Kỳ thật, căn bản là ta chướng mắt Tần Hàn Yên, hoa tàn bại liễu, quá xấu xí." Giang Hàn lộ ra bộ mặt thật: "Nhất Tâm nhà chúng ta còn đẹp hơn nàng rất nhiều!"
"......"
"Ngay lúc đối phó Sát Thần, Nhất Tâm đã liều chết vì ta, sử dụng Cực· Tiên Thiên Kiếm Thể, mặc dù bị người mạnh nhất kiếm đạo trong dòng sông thời gian đoạt xá cũng nguyện ý báo tù giúp ta." Giang Hàn nói ra lời tự đáy lòng: "Ta phải che chở cô nương ngốc kia cả đời!"
"Ngươi muốn nói cái gì? " Nam tử kia có chút mất kiên nhẫn.
Giang Hàn cứ nói: "So sánh với Nhất Tâm, Tần Hàn Yên xấu như ma!"
"Cút, lúc trước Tần Hàn Yên chính là người đứng đầu Quần Phương bảng! " Nam tử giận không kềm được, nổi trận lôi đình, ngay tiếp theo Nghịch Loạn Chi Quan cũng run nhè nhẹ.
Nói thật, đời này hắn chưa từng thấy qua kẻ nào thích chọc ngoáy tới vậy.
Không thể yên tĩnh trong chốc lát?
"Quần Phương bảng?" Giang Hàn quá sợ hãi: "Vậy tại sao lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này?"
Nam tử cố gắng tranh cãi: "Hiện tại cũng rất đẹp!"
"Huynh đệ, cùng là nam nhân với nhau thì đừng nói láo, ngươi tự hỏi lòng, Tần Hàn Yên bây giờ thật sự vẫn còn khuynh quốc khuynh thành, sắc nước hương trời ư?" Giang Hàn nghiêm nghị nói: "Dùng lương tâm mà nói chuyện! "
"......So với trước kia, tuy là thua kém rất nhiều, nhưng vẫn rất đẹp đẽ." Nam tử đã bị Giang Hàn dẫn dụ thành công.
Đại công cáo thành!
Khóe miệng Giang Hàn vẽ ra một đường cong, âm thầm tắt chức năng ghi âm trên điện thoại di động.
Mọi người đều biết, điện thoại là mặt hàng công nghệ cao cũng không có chấn động nguyên khí cái gì, hơn nữa chức năng ghi âm này không tốn băng thông.
Lời mà đối phương vừa nói, đều là lời phát ra từ đáy lòng, có thể nói là bằng chứng đanh thép.
Quả thật, cuối cùng đối phương bổ sung một câu "Nhưng vẫn rất đẹp", nhưng loại vật ghi âm này, không phải là chỉ cần ghi âm những gì có lợi cho mình, bất lợi đối với hắn ư?
Người xưa có câu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, đây cũng là cách vạch trận tội ác của người khác trên mạng internet, quy củ này không thể phá.
"Gâu gâu! "
Cùng lúc đó, Vượng Tài sủa về phía Giang Hàn.
Được rồi?
Hai mắt Giang Hàn sáng lên, tranh thủ thời gian bước tới, bắt đầu lắng nghe.
"Gâu! "
Vượng Tài dậm hai chân trước xuống mặt sàn, tràn đầy tin tưởng.
Giang Hàn ngầm hiểu, móc ra Tương Hàn đâm xuống đất, giống như chọc vào lớp đậu hũ, lập tức dùng sức, cạy mở mặt sàn.
"Vù! "
Lập tức, một tia ánh sáng màu xanh cổ xưa từ dưới khe hở tràn ra, hiện ra trước mặt Giang Hàn.
Đào được bảo vật rồi!
Giang Hàn tràn đầy chờ mong, cạy mở toàn bộ mặt sàn, liền nhìn thấy một hạt châu màu xanh, ước chừng cỡ nắm tay, bên trong có phong nguyên tố chuyển động, có chút kỳ lạ.
Vượng Tài mừng rỡ như điên, trực tiếp bổ về phía hạt châu, hận không thể tranh thủ thời gian bỏ vào trong túi.
Thần Uy Vạn Lý!
Giang Hàn tay chân nhanh lẹ, tới trước một bước chộp lấy hạt châu: "Đây là mồ hôi công sức của ta!"
【 Thanh Phong Châu】(Thần cảnh hạ phẩm)
Giới thiệu sơ qua: hạt châu được ngưng tụ bởi phong nguyên tố dưới mặt đất, trải qua mấy chục vạn năm mới hình thành.
Hiệu quả: sau khi ăn vào, gia tăng lực khống chế đối với phong nguyên tố, khả năng rất lớn lĩnh ngộ được kỹ năng liên quan tới phong nguyên tố.
Hạn chế: không có hiệu quả đối với con người.
......
Không có hiệu quả đối với con người?
Đây không phải là kì thị chủng tộc ư?
Dò xét Thanh Phong Châu một lượt, Giang Hàn đưa nó cho Vượng Tài, sờ sờ đầu Vượng Tài, trong lòng thầm khen bản thân quá hào phóng: "A Vượng huynh đệ, nhất định phải luôn nhớ kỹ chủ nhân khổ tâm bồi dưỡng ngươi!"
Hắn tốn sức trăm cay nghìn đắng đào ra Thanh Phong Châu chính là muốn giúp cho sủng vật đề thăng, chuyện này nếu được truyền đi, tránh không được lại trở thành một câu chuyện cảm động.
Đối xử với chó còn như thế, đối với người càng là không cần nhiều lời!
Vượng Tài: "......"
"Nói không chừng vẫn còn bảo vật khác." Giang Hàn vội ra lệnh: "Tiếp tục nào!"
......