Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 577 - Diễn Xuất Cá Nhân

Chương 577 - Diễn Xuất Cá Nhân
Chương 577 - Diễn Xuất Cá Nhân

Editor: Kingofbattle.

Dưới sự chỉ huy của Giang lãnh tụ, Vượng Tài tiếp tục triển khai thăm dò xung quanh Tử Tịch Chi Địa, hơn nữa sau khi mò được Thanh Phong Châu, nó càng thêm tích cực.

"Huynh đệ!"

Cảm thấy quá buồn chán, Giang Hàn lại bắt chuyện với người bạn nằm trong Nghịch Loạn Chi Quan: "Có ăn cơm chưa?"

Nam tử trong quan tài: "......"

"Ngươi đó, cả ngày nằm trong quan tài, không biết chán hay sao?"

"Đã biết bao nhiêu năm tháng, ngươi chưa từng đụng qua nữ nhân, cái ấy vẫn dựng lên được ư?"

......

Giang Hàn hướng dẫn từng bước, giống như bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho người mắc chứng tự kỷ, đang thử mở ra cánh cửa trong lòng đối phương, đáng tiếc người bệnh này mắc chứng tự kỷ quá nặng, mặc dù bác sĩ Giang đã tận tình cứu giúp, nhưng vẫn không thể nào cứu vãn kịp thời.

"Ai! "

Đau khổ thở dài, Giang Hàn đành chịu thua.

Mặc dù hắn đã cố gắng mọi cách, nhưng đối phương lại không chịu mở miệng, y học thế kỷ 21 đã không cứu nổi nam tử trong quan tài.

"Gâu gâu! "

Đột nhiên, Vượng Tài đánh hơi ở phía sau có phát hiện.

Ngay lập tức, Giang Hàn vội vàng xông qua, vừa tới đã cắm một kiếm vào sàn nhà, sau đó đào ra, kết quả đập vào mi mắt chính là đạo cụ hình tròn, mặt ngoài có màu đỏ, hơn nữa nó đang nhanh chóng to ra.

"! ! ! "

Vượng Tài quá sợ hãi.

"Đây là......"

Giang Hàn thử ném qua một cái thuật dò xét.

【 Bạo Viêm Cầu】( Đế cấp hạ phẩm)

Giới thiệu sơ qua: quả cầu nổ, uy lực không thể khinh thường.

......

"Ầm! ! "

Giang Hàn còn chưa kịp xem hết, Bạo Viêm Cầu đã nổ tung, ánh lửa chiếu rọi bốn phía, hỏa diễm hừng hực quét sạch xung quanh, khiến cho không gian rung rẩy kịch liệt.

-121,443,547!

Có chút chật vật rời khỏi biển lửa, trên người Giang Hàn nhảy ra chỉ số sát thương, bất quá không ảnh hưởng nhiều lắm, chỉ là khiến cho hắn bất ngờ là, dưới sàn nhà lại bố trí sẵn cạm bẫy.

"Ha ha ha......"

Nam tử trong quan tài lên tiếng cười nhạo: "Thực cho rằng nơi đây là chỗ mà ngươi có thể tự tung tự tác tìm kiếm bảo vật? Tự mình chuốc lấy cực khổ! "

"Ơ! "

Giang Hàn kinh ngạc thốt ra: "Thật không ngờ ngươi cũng biết nói chuyện ?"

Nói thật, hắn chẳng thèm để ý tới chút thiệt thòi này, nhưng vậy mà nam tử trong quan tài bô bô phát ngôn bừa bãi, hắn tuyệt đối chẳng ngờ tới .

Không cho hắn chút màu sắc, hắn sẽ không biết Giang vương gia lợi hại tới cỡ nào!

"Ngươi ngoại trừ giỏi mồm mép, còn biết cái gì?" Nam tử trong quan tài nói bằng giọng khinh thường.

Tên tiểu tử thúi này không biết chui từ đâu ra, dám tới Tử Tịch Chi Địa dò tìm bảo vật, ở trong mắt hắn, ngoài cái mồm biết ba hoa khoác lác, còn biết cái gì.

Nếu như không phải bản thân bị giới hạn trong Nghịch Loạn Chi Quan, hắn có thể nhẹ nhõm búng chết đối phương.

"Còn biết cái gì?"

Trong đầu thoáng loại bỏ, Giang Hàn bắt đầu bày mưu tính kế, khóe miệng vẽ ra đường cong lạnh như băng: "Thứ mà ta biết, có thể nhiều hơn! "

Nói xong, hắn âm thầm thi triển tuyệt kỹ độc môn của Giang thiên đế, Cực· Táng Thiên!

Đao không sắc bén, ngựa thì quá gầy, ngươi lấy cái gì đấu với ta!

"Ầm"

Lập tức, không gian tạo nên từng trận rung động, uy áp mạnh mẽ che ngợp bầu trời, giống như núi lớn đánh vào lồng ngực ầm ầm, khiến cho lòng người hoảng loạn.

Một lát sau, vòng xoáy màu đỏ sậm nhanh chóng hình thành, hơn nữa dần dần phóng đại.

"Không tốt! "

Giang Hàn quá sợ hãi, vội vàng thu Vượng Tài vào không gian sủng vật, sau đó triển khai cánh bay nhanh rời đi, nhưng trong lúc vô hình đã bị trở ngại, tốc độ di chuyển giảm mạnh, không khỏi bị dọa đến mức mặt không còn chút máu: "Không nghĩ tới......Không nghĩ tới nàng lại trở về nhanh như vậy! "

"Yên nhi, ngươi đã trở về!" nam tử trong quan tài vui mừng quá đỗi.

"Vù! "

Mấy giây sau, Tần Hàn Yên dẫn theo Đọa Thần, Phong Thần xuất hiện ở Tử Tịch Chi Địa, trong mắt lộ vẻ sát ý, không nói hai lời vọt tới trước mặt Giang Hàn: "Tên gian xảo khốn nạn, rõ ràng sử dụng kế điệu hổ ly sơn! "

"Xoẹt......"

Nàng cầm kiếm chém ra một đường vọt tới sau lưng Giang Hàn đang chạy thục mạng, một đầu cự long đỏ sậm lượn vòng đầy khí thế, mở ra cái miệng đỏ lòm, muốn nuốt chửng mục tiêu vào trong bụng.

Uy năng khủng bố, khiến cho cả trời đất phải ảm đạm biến sắc.

"! ! ! ! "

Giang Hàn quay đầu lại, nhìn qua cự long đỏ sậm đang lao tới, trong lòng đầy phẫn uất: "Không, ta quá đẹp trai, không thể chết được...! "

Tiếc nuối chính là, kỳ tích kia không có xảy ra, Minh Chủ Thiên Nguyên người tự xưng là đẹp trai nhất trong dòng sông thời gian, cứ như vậy đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Hình ảnh đáng sợ kia quá khiếp người, chắc hẳn sẽ khiến cho 1 tỷ thiếu nữ thanh thuần đau khổ cực độ.

-769,774,541!

Nhảy lên sát thương kếch xù, chứng tỏ kẻ trộm đã bị chết không thể thảm hơn.

"Hô......"

Giải quyết xong phiền toái, Tần Hàn Yên lo lắng đi tới gần Nghịch Loạn Chi Quan: "Đã để ngươi lo lắng rồi, tên này không có làm gì ngươi chứ? "

"Không có."

Trong quan nam tử ôn nhu nói: "Yên nhi, ta rất an toàn. "

Xác nhận Giang Hàn đã chết, tâm đề phòng của hắn giảm mạnh.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Tần Hàn Yên như trút được gánh nặng, sau đó khẽ nhíu mày: "Hắn không có phát hiện ra bảo vật gì chứ?"

"Còn chưa bị hắn tìm ra."

Bất tri bất giác, nam tử trong quan tài kể lại chi tiết: "Con chó bên người hắn quả thật có năng lực tầm bảo rất mạnh, thế nhưng đồ chơi kia còn chưa bị nó tìm ra, nếu như nàng đến chậm hơn chút nữa, vậy cũng khó nói. "

"Ngươi có thay đổi vị trí cất bảo vật?" Tần Hàn Yên tiếp tục hỏi.

"Yên nhi, thân thể của ta ở bên trong Nghịch Loạn Chi Quan, nào có bản lĩnh này...! " Nam tử trong quan tài cười khổ.

"Không có bản lĩnh này? "

Nghe vậy, khuôn mặt Tần Hàn Yên lập tức trở nên lạnh lùng, như không có việc gì nói ra: "Không có bản lĩnh này thì tốt rồi. "

"Yên nhi, nàng......"

Nam tử cảm thấy rất kinh ngạc, dường như thái độ của đối phương có chút lạnh lùng.

"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề rất quan trọng ư?" Sắc mặt Tần Hàn Yên nghiêm nghị.

"Rất......vấn đề gì? "

"Ngươi ở đây biết bao nhiêu năm, ngay cả nữ nhân cũng không được sờ, cái ấy vẫn dựng lên được ư? " Trên mặt Tần Hàn Yên tràn đầy khó hiểu.

Hắn chỉ cần xác nhận bảo bối nơi này vẫn chưa bị tìm ra là được, còn muốn nam tử này tự khai ra cất nơi nào, thì khó mà làm được, quá nhiều sơ hở, người bình thường cũng phát hiện có vấn đề, cho nên cũng chẳng cần làm vậy.

Nam tử: "? ? ? ! ! ! "

Vấn đề này, khiến cho hắn cảm thấy không ổn.

Rõ ràng là câu này dùng để châm chọc hắn lúc nãy, tại sao hiện giờ lại được thốt ra từ trong miệng Tần Hàn Yên, hẳn là......

"Vù! "

Tựa hồ là để chứng minh cho suy đoán của hắn, ba người Tần Hàn Yên, Phong Thần, Đọa Thần chợt biến mất không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là Giang Hàn thong dong đứng ở bên cạnh Nghịch Loạn Chi Quan, cùng với Vượng Tài đang tìm kiếm bảo bối khắp nơi.

Rất hiển nhiên, một màn vừa rồi, đều do Giang Hàn tự biên tự diễn, toàn bộ đều là huyễn cảnh.

Thò tay vỗ vỗ mặt quan tài, Giang Hàn cảm kích nói: "Ta cám ơn ngươi!"

"Ta......"

Giống như nuốt phải con ruồi, nam tử trong quan tài câm nín.

"Nếu như ta không có năng lực tìm ra bảo vật từ trong miệng ngươi, nhất định ngươi sẽ rất thất vọng ?" Giang Hàn hốc mắt đều đỏ, thiếu chút nữa khóc sụt sịt trước quan tài: "Ngươi đúng là huynh đệ tốt của ta!"

"Đệch con mẹ ngươi, tên khốn kiếp !"

Nghe được Giang Hàn tự biên tự diễn, nam tử không giữ hình tượng mà chửi ầm lên.

Trên cái thế giới này, tại sao lại có người......có người......

Vô sỉ như thế này?

Người không thể, ít nhất không phải...!

"Hừ! "

Giang Hàn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi ngoại trừ giỏi mồm mép, còn biết cái gì? "

"......"

Bình Luận (0)
Comment