Editor: Kingofbattle.
Rời khỏi sảnh chờ sự kiện, Giang Hàn quay trở về Nguyệt Quang thành.
Danh sách mà Bạch Vũ Nam giao cho, hắn đã cẩn thận dò xét một lượt.
Biết rõ gia cảnh của hắn nghèo túng, cả đám người kia đều nguyện ý cứu trợ, có điểm tích lũy cho điểm tích lũy, hơn nữa còn cho thêm kim tệ, tận lực phát huy lòng yêu người của mình.
"Có lẽ điểm tích lũy cũng đủ rồi."
Giang Hàn ngừng công việc trong tay, cưỡi trận pháp truyền tống tới chỗ ở của Đông Phương Nhất Tâm.
"Đinh!"
Hệ thống nhắc nhở: ngài tiến vào bản đồ【 Thính Hiên thành】( thành thị cấp hai)!
Thính Hiên thành nằm gần bờ biển, gió biển mang theo hương vị mặn thổi vào mặt, mang đến chút cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Hiện tại đã là lúc hoàng hôn, mặt trời lặng để lại rặng mây đỏ tía, ánh chiều tà lấp lánh, cũng có chút ý thơ.
Tại điểm ước hẹn, trong tầm mắt Giang Hàn liền xuất hiện một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dáng người nhỏ nhắn, dung mạo thanh lệ, trước sau vẫn là tà áo trắng, thanh lịch tao nhã, ngắm ngàn lần cũng không chán.
Vội vàng cất bước tiến lên, Đông Phương Nhất Tâm cười khẽ: "Đừng nói ngươi lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây, là muốn ta tuân thủ hứa hẹn?"
Kỳ thật, nàng cũng không cần thiết nói ra lời hứa hẹn kia, bằng không thì mấy lần trước đó Gian Hàn làm sao có cơ hội đụng chạm.
Sở dĩ hứa như vậy, phần lớn là do thích vui đùa.
"Làm sao có thể!"
Giang Hàn là hạng người chính nghĩa bực nào, làm sao có thể để thiếu nữ này bôi nhọ mình, lúc này mới phản bác: "Chủ yếu là ta lo lắng an toàn cho nàng, hiện tại Lãnh Tịch Vũ đang ở đâu?"
"Từ lúc truyền thụ xong toàn bộ kỹ năng kiếm thuật, nàng liền rời đi." Đông Phương Nhất Tâm giải thích nói: "Bất quá có thể dùng ngọc bội triệu hoán nàng, ta vẫn giữ bên người, thời khắc nguy cấp, có thể mời nàng ra tay giúp đỡ!"
"Vậy là tốt rồi! "
Giang Hàn tiến lên, nghiêm mặt nói: "Không cần biết cô ta có thành tâm thành ý dạy nàng hay không, cuối cùng tương lai là địch chứ không phải bạn!"
"Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt tất cả Thiên Địa Chủ Giác?" Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày hỏi.
"Thế thì cũng không phải." Giang Hàn lắc đầu nói: "Chẳng phải Tài Thần là Thiên Địa Chủ Giác ư? Ta cũng không muốn giết hắn, nếu như Lãnh Tịch Vũ đồng ý gia nhập công hội, ta còn vui mừng chào đón, nhưng......"
Lời nói đến một nửa, hắn chợt dừng lại, sau đó bổ sung: "Chỉ sợ cô ta sẽ không chịu làm thủ hạ cho bất kỳ ai!"
Sỡ dĩ Tài Thần chịu quy thuận, phần lớn là vì cảm kích khi cứu Thân Công Hổ, cùng với bội phục thực lực của Giang Hàn, hai thứ này thiếu một cái cũng chẳng được.
Mà Lãnh Tịch Vũ thì lại khác.
Một là cô ta không cho rằng hắn có thực lực cao hơn mình, hai là nguyên nhân bởi vì Thiên Cổ Nghịch Loạn Đại Trận, hai người đã sớm kết xuống thù hận, mà không giống như Tài Thần đã từng kết thiện duyên với hắn.
"Kết cục sau cùng, ta cũng không biết." Giang Hàn nói thẳng: "Thế nhưng nhất định phải quyết chiến với một vài Thiên Địa Chủ Giác, đây là số mệnh không cách nào tránh né!"
"Ta sẽ giúp ngươi!"
Đông Phương Nhất Tâm nói như chém đinh chặt sắt, trên mặt lộ vẻ cố chấp.
"Ta biết rõ, nhưng ta rất lo nàng hành động một mình." Giang Hàn thò tay vuốt ve mái tóc của nàng, trong mắt lộ vẻ dịu dàng: "Nàng là điểm yếu duy nhất của ta!"
Đây cũng không phải là chém gió.
Đúng là hắn rất sợ có kẻ nhằm vào người bên cạnh hắn, mà hắn thì không kịp cứu.
Hắn không muốn đợi đến lúc xảy ra chuyện thì mới bổ cứu, tốt hơn hết là ngăn chặn ngay từ đầu.
"......"
Biết được suy nghĩ của Giang Hàn, Đông Phương Nhất Tâm im lặng.
"Sau khi chấm dứt Chủng Tộc Tranh Bá Chiến, thành lập thành thị, nghênh chiến bầy địch, hoặc là chờ bọn hắn tập kích!" Giang Hàn nghiêm nghị nói: "Không cần chạy ngược chạy xuôi, ta và nàng cùng đứng trên chiến trường, nếu thắng, cùng nhau xây dựng tương lai, còn như thua, cùng xuống suối vàng!"
"Đặc biệt chạy tới đây, là muốn nói ta cùng chết với ngươi?" Đông Phương Nhất Tâm mỉm cười.
Giang Hàn ngượng ngùng nói: "Mặc dù ta nói như vậy, nhưng nếu như thất bại, khẳng định chừa lại cho nàng một đường lui!"
"Không cần!"
Đông Phương Nhất Tâm thu lại nụ cười, mím môi nói: "Có chết thì chết cùng nhau!"
"Nhất Tâm, nàng......"
Trên mặt Giang Hàn tràn đầy cảm động, cảm xúc dâng trào, cầm lòng không đặng mà vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, đang chuẩn bị cúi đầu hôn xuống, thì lại bị một bàn tay che miệng Giang Hàn, khiến cho hắn không thể làm gì.
Hả?
Cái gì vậy?
"Cảm xúc đúng chỗ, nên xuống tay, đúng không?" Đông Phương Nhất Tâm dí nhỏm mà chớp chớp mắt: "Thủ đoạn của thiếu hiệp, tiểu nữ rất bội phục!"
Giang Hàn: "......"
Trời cao có thấu!
Nhất Tâm, thủ đoạn của thiếu hiệp ta có tốt hơn nữa, cũng khó mà vượt qua chỉ số thông mình của nàng...!
"Muốn bội phục, cũng là ta bội phục nàng." Giang Hàn nhụt chí nói.
Cô nàng này cực kỳ thông minh, xài thủ đoạn bình thường không có tác dụng!
Đông Phương Nhất Tâm thu ngón tay về: "Còn có thủ đoạn khác sao?"
"Không có!" Giang Hàn cảm thấy bó tay.
"Vậy thì đến lượt ta!"
Làn gió thơm phất qua, Đông Phương Nhất Tâm chủ động áp sát, nhón chân lên, đưa đôi môi mềm mại tới.
Giang Hàn: "! ! ! ! ! "
Không tốt!
Bị đánh lén?
Phản kích, phản kích!
Bản năng chuyên nghiệp phát huy tác dụng, Giang Hàn gắt gao ôm thiếu nữ vào trong ngực, tách hàm răng ngà, cố gắng tiến vào.
Mới đầu, Nhất Tâm còn muốn né tránh, nhưng Giang Hàn há có thể từ bỏ, lúc này kích hoạt Bát Quái Trận vây nhốt, không để cho nàng cơ hội chạy thoát.
Hôm nay khó khăn lắm mới được!
Hẳn là......
Thiên nga cũng muốn ăn thịt cóc?
Dưới ánh chiêu tà, đôi nam nử ôm ấp nhiệt tình, tự nhiên khiến người đi đường chú ý.
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Thói đời đổi thay, lòng người không đổi! "
......
Vội vàng đẩy Giang Hàn ra, gương mặt Đông Phương Nhất Tâm ửng đỏ dưới ánh chiều tà, thật khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Ngay lúc Giang Hàn không biết nên nói cái gì, Nhất Tâm nói bằng giọng như muỗi kêu: "Đổi......một chỗ khác!"
Không có nhiều lời, Giang Hàn vô thức ưỡn thẳng ngực, cầm lấy tay người đẹp tiến về nhà trọ gần đó.
Đổi!
Phải đổi!
"Khách quan, dừng chân hay là ở trọ?" Npc tiểu nhị lễ phép hỏi thăm.
"Khục khục, ở trọ!"
Giang Hàn cực kỳ khẩn trương, Đông Phương Nhất Tâm bên cạnh cũng thế.
Ở lại với ý định khác nhau, liền có cảm giác khang khác.
"Một phòng hay là hai phòng?" Tiểu nhị tiếp tục hỏi.
Giang Hàn: "......"
Ngươi không nhìn ra là cần mấy phòng sao?
Hệ thống rác rưởi, ta cảm ơn cả họ nhà ngươi!
"Đương nhiên là một phòng!" Giang Hàn trừng mắt: "Mau đi sắp xếp!"
"Vâng thưa ngài"
......
Bước vào phòng, Giang Hàn miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn giết người, biểu hiện rất lý trí: "Nàng đi tắm trước hay là ta?"
"Ngươi trước đi!"
Đông Phương Nhất Tâm có chút ngượng ngùng: "Ngươi đừng như vậy, khiến cho ta phải xấu hổ, không phải chỉ là chuyện kia sao!"
"Chủ yếu đây là lần đầu của ta, có chút khẩn trương!" Giang Hàn nói rõ lý do.
"Lần đầu tiên, của ngươi?"
"Ừ!"
"Ta......ta cũng là đầu tiên......"
"Ồ, thật là trùng hợp."
"......"
Giang Hàn lúng túng bước vào phòng tắm rửa, hận không thể mọc ra thêm 2 tay.
Người có lúc thất bại, ngựa có lúc trượt chân!
Cuộc trò chuyện này không có điểm dừng!
Tỉnh táo!
Chuyện này bao lớn!
Giang Hàn tắm rửa đến 5 phút, nghĩ đến ở truồng đi ra không tốt lắm, bèn mặc lại quần áo đi ra ngoài: "Ta xong rồi, nàng đi tắm đi."
"Tốt! "
Đông Phương Nhất Tâm đứng dậy bước vào phòng tắm.
Ngồi ở đầu giường, nghe tiếng nước chảy róc rách, mơ hồ có thể thấy được dáng người yểu điệu qua lớp bình phong, Giang Hàn thở sâu, áp chế tâm tình kích động, xác nhận cửa sổ đã đóng kỹ.
Tới thời khắc quan trọng, không thể bị quấy rầy!
Tầm mười phút sau, Đông Phương Nhất Tâm tắm rửa xong suôi, ăn mặc quần áo mỏng manh, lộ ra hai bắp chân thon thả như ngó sen, mang theo làn hương thơm khiến người khác thấp thỏm bước ra, đôi mắt trong suốt lộ vẻ thẹn thùng, thản nhiên ngồi cạnh Giang Hàn.
Cùng ở bên giường, Giang Hàn giơ hai tay đặt lên đùi của mình, ngồi đàng hoàng tử tế.
Hắn nhìn qua mái tóc thiếu nữ rủ xuống như thác nước, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, miệng đắng lưỡi khô.
Thời cơ đã đến!
Phải ra tay thôi!
......