Võng Du : Kẻ Địch Của Toàn Bộ Server (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684 - Vòng Thứ Tư

Chương 684 - Vòng Thứ Tư
Chương 684 - Vòng Thứ Tư

Editor: Kingofbattle.

Thuyền đánh cá trở về muộn.

Nắng chiều ngả bóng từ nơi xa, dân chúng đến từ Thính Hiên thành xuôi mái chèo đẩy thuyền đánh cá, từ đằng xa trở về, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng chợt truyền tới từng trận rung động.

Trong nhà trọ Thính Hiên thành.

Nhẹ nhàng vòng qua eo thiếu nữ, ngón tay Giang Hàn mơn trớn trên làn da trắng nõn không chút tỳ vết, hai mắt nhìn say mê không dám chớp, giống như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt, không cách nào dập tắt.

Khi chiếc áo choàng trên người Đông Phương Nhất Tâm rơi xuống mặt đất, hắn liền cúi đầu quan sát chiếc xương quai xanh tinh xảo cùng đôi tuyết lê mềm mại của nàng, máu huyết trong người hắn sôi sùng sục.

Nhẹ nhàng hôn lên bờ vai trắng ngần, giống như con sói ác đang chuẩn bị thưởng thức mỹ thực, hắn cũng không vội giơ nanh múa vuốt.

Chuẩn bị rất kỹ lưỡng!

Nhóm chat, bảng hảo hữu các loại, tắt hết toàn bộ, lần này tuyệt đối sẽ không có ai cắt ngang bọn hắn.

"Ngày mai là thi đấu Chủng Tộc Tranh Bá, bây giờ có phải lúc thích hợp hay không?" Hai gò má Đông Phương Nhất Tâm ửng đỏ, nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý để cho đôi tay xấu xa kia lặng lẽ mơn trớn trên người.

Trong phòng chỉ còn bầu không khí mập mờ, không thể diễn tả bằng lời.

"Bạn học Nhất Tâm, đây là nàng không hiểu!"

Giang Hàn là ai, lúc này tìm ra cho mình một lý do thích hợp: "Càng là lúc khẩn trương, thì càng phải buông lỏng, khổ nhàn kết hợp mới là đạo lý!"

"Thì ra là thế!" Trong mắt Đông Phương Nhất Tâm long lanh như sắp chảy nước: "Tiểu nữ thụ giáo, không hổ danh là Giang lão sư, rất biết ăn nói!"

"Ta không chỉ giỏi ăn nói!"

Thò tay ôm lấy Nhất Tâm, kéo đến đầu giường, Giang Hàn cúi người nhìn xuống, ánh mắt nóng bỏng: "Ta còn miệng lưỡi dẻo quẹo!"

Giờ khắc này, không có ai cản được hắn!

Người nào cản giết người đó!

Nói xong, hắn xoay người đè lên, cười tà nói: "Hôm nay cho dù nàng có kêu rách cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu nàng!"

Không bao lâu, hai người cởi sạch quần áo, hai cơ thể nóng bỏng hòa quyện vào nhau.

"Ừ! "

Kèm theo đó là tiếng rên rỉ thống khổ, mọi thứ dừng lại, sau một lát, lại là một khúc du dương vang vọng.

Cảnh xuân đầy phòng, khiến người ao ước.

......

Ánh trăng như dải lụa trắng, rũ xuống nhân gian.

Dường như thẹn thùng, trăng sáng cũng núp trong mây.

"Ào ào xôn xao......"

Dưới ánh trăng, có thể thấy được lờ mờ từng chiếc thuyền bồng bềnh trên mặt nước gần bờ biển, mưa phùn rơi tí tách, chạm vào nước biển trong veo, gió nhẹ chầm chậm thổi tung mặt biển, khiến cho bọt nước bắn tung tóe.

Dần dần, thủy triều càng khuấy động, sóng biển sôi trào giống như nộ long gào thét, không ngừng đánh vào bờ đê, vừa đúng mãnh liệt, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.

......

Hôm sau, ánh ban mai chiếu rọi qua khung cửa.

Ngay khi Giang Hàn vừa tỉnh lại từ giấc mộng, xé tan bóng tối trước mặt, tâm tình khoan khoái dễ chịu, tựa hồ thoát thai hoán cốt.

Quay đầu nhìn qua bên cạnh, hắn phát hiện Nhất Tâm đã biến mất, không khỏi đứng dậy quan sát, mắt thấy ga giường bị xé một mảnh nhỏ, khóe miệng không khỏi giật giật.

Bạn học Nhất Tâm đọc quá nhiều tiểu thuyết, nhưng mà lúc gặp súng thật đạn thật, thì lại không dám mở mắt ra, khiến cho tối qua Giang lão sư phải vất vả một đêm.

Quá khổ rồi.

Đứng dậy thư giãn cân cốt, Giang Hàn vỗ vỗ mặt của mình, vận động cơ mặt, miễn cho bản thân cười quá rạng rỡ, lại khiến cho Nhất Tâm trở nên xấu hổ.

Ừ!

Nụ cười không thể quá tươi!

"Ha ha ha......"

Giang Hàn cười to vài tiếng, liền khôi phục thần thái nghiêm chỉnh, bước ra khỏi phòng, liền trông thấy Nhất Tâm đã quần áo chỉnh tề đứng cuối hành lang, quan sát phong cảnh bên ngoài, nắng sớm rọi xuống bóng lưng xinh đẹp khiến người ta không dám quấy rầy.

Không có bối cảnh hoa lệ, không có tư thế kệch cỡm, hình ảnh này vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp.

Nhìn qua cảnh này thật lâu, Giang Hàn dùng mắt cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ vào sâu trong trí não, tiếp theo cất bước tiến lên.

"Người đẹp, có thể làm quen một chút được không?"

Tiếc nuối chính là, hắn còn chưa kịp tiến lên, một vị nam tử đã nhanh chân đến trước, bắt đầu lấy lòng.

"BOANG...! "

Kiếm quang sắc bén lướt qua người nam tử.

Nam tử: "! ! ! ! ! "

Quay đầu thật nhanh, nam tử nhìn thấy Giang Hàn lạnh mặt cầm kiếm sát bên.

"Nàng, là của ta!"

Giang Hàn chỉ chỉ Nhất Tâm, rồi chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ ra ngoài: "Ngươi, xéo đi!"

"Anh bạn đừng kích động." Nam tử xấu hổ cười, quay lưng bỏ chạy trối chết.

Tất cả thuộc tính đều là dấu chấm hỏi!

Đây đủ chứng tỏ thực lực của đối phương khủng bố đến mức nào, tuyệt đối không thể dây vào!

"Xem như hắn biết điều!"

Đuổi ruồi nhặng đi, Giang Hàn thu hồi binh khí, cười tủm tỉm tiến lên, bày ra phong thái thiếu gia ăn chơi: "Khặc khặc khặc, tiểu mỹ nhân, cười một cái cho bản vương!"

"Phốc phốc!"

Trong mắt Đông Phương Nhất Tâm lộ ra tia vui vẻ, nhịn cười không nổi, lúc này nói ra lời kinh người: "Hôm qua ngươi vừa mới phá dưa chuột, không muốn nghỉ ngơi thêm à?"

Giang Hàn: "? ? ? "

Nói gì vậy!

Ta mới vừa phá dưa chuột?

Dưa chuột ở đâu ra...!

"Đừng quá cố sức." Đông Phương Nhất Tâm biểu hiện rất quan tâm.

Giang Hàn dở khóc dở cười: "Đây là lời ta phải nói mới đúng!"

"Đều là tình tiết thường gặp trong tiểu thuyết." Đông Phương Nhất Tâm mỉm cười: "Ta lấy ra sử dụng!"

"Thì ra là thế!"

Làm ra vẻ giật mình, Giang Hàn bước tới gần Đông Phương Nhất Tâm, chân thành nói: "Hôm qua nàng vừa mới phá dưa chuột, không muốn nghỉ ngơi thêm à?"

"Bớt bắt chước lời của ta!" Đông Phương Nhất Tâm nhíu mày, oán trách nói.

"Tốt tốt tốt!"

Giang Hàn không dám cãi, nói sang chuyện khác: "Nhất Tâm, ta sẽ cố gắng trong Chủng Tộc Tranh Bá Chiến! "

"Chàng đang chơi trò gia đình với ta sao?" Đông Phương Nhất Tâm bĩu môi: "Lời này đâu cần nói."

Cố gắng là tất nhiên !

Nếu như muốn chống lại một đám Thiên Địa Chủ Giác, không có đủ năng lực, thì sẽ biến thành trò hề.

Giang Hàn đột nhiên nói ta sẽ cố gắng, còn rất kỳ quái.

"Tại sao lại không cần?"

Giang Hàn khẽ nhíu mày, không dám gật bừa: "Chủng Tộc Tranh Bá Chiến cực kỳ nguy hiểm, nếu như ta đoạt giải quán quân......nàng sẽ thưởng cho ta cái gì?"

"Ah!"

Được nhắc nhở, Đông Phương Nhất Tâm mới kịp phản ứng, trêu ghẹo nói: "Trái lại chàng tính toán rất kỹ lưỡng!"

"Đương nhiên là phải vậy rồi!" Giang Hàn cười xấu xa.

Ngay cả chính hắn cũng nhớ không rõ, rốt cuộc hôm qua mình đã sử dụng bao nhiêu cái "Tà Long Trảm".

"Chàng!"

Đông Phương Nhất Tâm tức giận: "Nghĩ hay lắm, tự mình dùng tay đi!"

"Mọi thứ được một lần sẽ có lần hai!" Giang Hàn thò tay ý đồ ôm lấy vòng eo thiếu nữ, kết quả bị nàng tránh thoát, không khỏi hậm hực thu tay lại: "Lão sư muốn dốc túi truyền dạy, thân là đệ tử thì nên nghe lời!"

Ăn tủy biết vị! (ý câu này là ăn một lần là ghiền)

Để cho hắn thỏa mãn chỉ với một lần, làm sao có thể?

"Hừ!"

Đông Phương Nhất Tâm hừ nhẹ: "Đừng có làm trò, top 100 Chủng Tộc Tranh Bá Chiến toàn là cao thủ, không thể khinh thường!"

"Ta biết rõ đấy." Giang Hàn thả lỏng tâm thái, nghiêm mặt nó: "bất luận như thế nào, ta cũng phải đoạt được khối tinh thạch huyết sắc kia cho bằng được."

Nguyên nhân Bởi vì Kẻ Thăm Dò, mà giải thưởng quán quân Chủng Tộc Tranh Bá Chiến có thêm tinh thạch huyết sắc, cho nên mục tiêu của hắn phải giành hạng nhất!

"Đinh!"

Hệ thống nhắc nhở: xin chú ý, vòng thứ tư【 Chủng Tộc Tranh Bá Chiến】sắp bắt đầu, có lập tức tiến vào sảnh chờ hay không?

"Xác định!"

Liếc mắt nhìn Nhất Tâm, hai người không hẹn mà cùng đồng ý.

......

Bình Luận (0)
Comment