[Võng Phối] Chuyện Xấu Cp

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tô Lam tỉnh lại thì đã là ba giờ chiều, ngủ có chút sâu, trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cậu. Tô Lam đứng dậy day day huyệt thái dương, mèo con cũng cong đuôi duỗi thẳng người, kêu kêu vài tiếng với cậu, rồi chạy ra cửa.

Ngoài cửa.

Trên mặt đất đặt một bó hoa hồng đen, cánh hoa trùng điệp vừa tinh khiết vừa lỗng lẫy, yên lặng không tiếng động.

Mèo con chạy gần tới bó hoa, cẩn cẩn dực dực ngửi, ngẩng đầu, “Meo meo.”

Tô Lam sững người đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, sau đó khom lưng nhặt lên, từ trong đóa hoa lấy ra một tấm thiếp, bên trên chỉ có một câu.

Tô Lam xem xem, sau đó tiện tay ném hoa vào thùng rác, xoay người lấy áo gió trắng mặc vào, cúi người xoa đầu mèo con, “Meo meo, ở nhà một lúc, tao ra ngoài xem thế nào.”

Mèo còn tựa như hiểu chuyện, Tô Lam cầm di động với chìa khóa rồi đóng cửa lại.

Trà lâu nhã tĩnh.

Nhân viên phục vụ đỏ mặt đẩy cửa trà thất, “Tiên sinh, tới rồi.”

Tô Lam gật đầu đi vào trà thất, cởi áo gió đưa cho phục vụ.

Trong trà thất chỉ có hai chỗ ngồi, đàn hương lượn lờ khiến người ta cảm thấy thoải mái, trên bàn trà gỗ lim bày bốn chiếc chén tử sa (1), hai chén đã được rót trà, tỏa ra làn khói mờ nhàn nhạt.

Ngồi ở chủ tọa là một người đàn ông  đường trang(2) bạch sắc mặc đẹp đẽ, quý giá, lúc này đang cầm bình pha trà, ưu nhã nhưng lại làm người ta cảm thấy một cỗ áp lực lạnh lẽo, khi nhìn thấy Tô Lam thì đôi mắt  phượng thon dài khẽ hướng chỗ ngồi đối diện: “Lam, đã lâu không gặp, ngồi đi.”

Tô Lam thong dong ngồi xuống, mỉm cười, “Đúng là đã lâu không gặp, Thẩm Phi.”

Thẩm Phi, xét trong đám quý công tử của B thị thì chỉ có thể dùng ba chữ, chọc không nổi. Lịch sử Thẩm gia vượt qua nhiều thăng trầm, Thẩm Phi hai mươi năm nay trăm phần trăm là ông giời con, chuyện vô liêm sỉ cũng làm, những bây giờ dường như có chút thay đổi, trở thành một người nhã nhặn, thế nào cũng không thể gắn với hai chữ thô tục.

Tô Lam khi vừa cùng Tạ Tấn Xuyên ở cùng một chỗ đã từng nghe anh kể, khi ấy Tạ Tấn Xuyên cùng Thẩm Phi nổi danh là Tạ gia tam thiếu, một kẻ phong lưu. Tạ gia kiên quyết phản đối Tạ Tấn Xuyên yêu nam nhân, anh liền dứt khoát cắt đứt quan hệ với Tạ gia, tự mình dốc sức đầu tư, xây dựng sự nghiệp.

Sau đó, Tạ Tấn Xuyên giới thiệu Tô Lam làm quen với Thẩm Phi, kết quả hắn lại coi trọng cậu, hai người cuối cùng cắt đứt tình nghĩa huynh đệ. Sau này, Tô Lam nghe nói Thẩm Phi đã ra nước ngoài, hai người không còn liên hệ gì nữa.

Tô Lam nhấp một ngụm Thiết quan âm (3), hạ tầm mắt cười nói: “Thẩm thiếu mà cũng chơi võng phối, thực sự là khiến người khác khó tin.”

“Tôi cũng không chơi cái này, chỉ là trùng hợp mà thôi. Em gái tôi buổi trưa vào kênh của xã đoàn em, tình cờ nghe được tiếng của em. Thanh âm của em làm sao tôi có thể quên được, đây có phải là duyên phận hay không?” Thẩm Phi nét mặt cười đến ôn nhuận như ngọc, “Vô cớ tìm cậu là tôi đã đường đột rồi.”

“Anh còn tốn công sức đi thăm dò cái này?”

Thẩm Phi từ chối có ý kiến: “Chỉ là thuận tiện lên mạng tra xét một chút.”

Tô Lam nhìn hắn, “Nếu như biết là đường đột tới tìm tôi, nói đi, có chuyện gì?”

Thẩm Phi  vuốt cổ tay áo, ý tứ khó hiểu cười cười nói, “Lam, em có từng nghĩ tôi là vì em nên mới trở về?  Hiện tại Tạ Tấn Xuyên còn có phong lưu năm đó, em có hay không từng nghĩ tới anh?”

“Thẩm thiếu thời gian quý giá, tôi làm uổng phí thật không đền nổi.”

Thẩm Phi hơi nghiêng người đè tay cậu lại, “Ở lại một chút cũng không được?”

Tô Lam rút tay về, thuận thế nâng chén trà, nhấp một ngụm, “Trà mặc dù ngon, nhưng phải cùng tri kỉ phẩm mới có hương có vị, Thẩm thiếu lẽ nào chút đạo lí này cũng không hiểu?”

Thẩm Phi cười nhẹ, “Tô Lam, nếu hôm nay em đã tới thì phải cùng anh uống xong trà mới được đi.” Hắn búng tay một cái, ngoài cửa liền xuất hiện hai gã mặc đồ đen, “Bằng không, em đừng mong ra được khỏi nơi này.”

Ngữ khí của hắn gần như ôn nhu, nhưng nói ra thì tràn ngập nguy hiểm.

Tô Lam sắc mặt trắng bệch, cảnh giác nhìn Thẩm Phi, “Anh muốn làm cái gì?”

“Không cần khẩn trương.” Thẩm Phi ôn nhuận cười, làm tư thế mời, “Uống trà đi, thời gian còn rất nhiều, chúng ta có thể chậm rãi ôn chuyện.”

Nhưng Thẩm Phi càng cười hiền hòa tức là càng nguy hiểm, hai tay Tô Lam bấu vào nhau, trong không gian nồng nặc mùi đàn hương nhẹ nhàng thở một hơi. Từ góc độ của Thẩm Phi, Tô Lam có một vẻ đẹp chết người. Trong trà thất cổ kính, làn da cậu nhẵn nhụi, trắng trẻo gần như trong suốt, cần cổ tinh tế yếu đuối ẩn khuất trong áo sơ mi, xương quai tinh xảo như ẩn như hiện, cả người toát ra nét gợi cảm lãnh diễm chí mạng.

Tô Lam cau mày, “Nhìn đủ chưa?”

Thẩm Phi mắt phượng lộ ra một tia tham lam, ngả ngớn liếm môi, “Tô Lam, thân thể em tu vị nhất định rất ngon miệng, thế nên Tạ Tấn Xuyên mới không thể buông em ra đúng không?”

“…”

Tô Lam cười nhạt, “Anh muốn ôn chính là chuyện này sao? Xem ra tôi ở đây chỉ làm lãng phí thời gian thôi.”

Nâng chiếc chén lên nhẹ nhàng, phát sinh âm hưởng thanh thúy, Thẩm Phi chậm rãi ngậm một ngụm trà, nhắm mắt lại tựa như đang hưởng thụ, tay phải tựa lên thành ghế dựa, giống như đang chìm vào hồi ức nào đó.

Thẩm Phi bỗng nhiên cười cười, hỏi: “Nếu như sau này em nhận ra người em yêu là anh, em sẽ làm như thế nào?”

“Điều này không có khả năng.” Tô Lam thay đổi tư thế ngồi, hơi hơi tựa lưng vào thành ghế.

Thẩm Phi ý tứ bất minh nói, “Không có gì là tuyệt đối, chuyện tương lai ai mà biết trước được?”

“Vậy thì chỉ có thể nói Thẩm thiếu chẳng hiểu tôi, con người tôi mắt chọn người rất tốt.” Tô Lam vươn tay trái nâng chén trà nhấp một ngụm, “Không giống Thẩm thiếu hiếm khi thấy nói yêu một người, nhưng lại không biết quý trọng người bên cạnh.”

Động tác này không thể nghi ngờ là đang cố tình khoe chiếc nhẫn ở ngón áp út, Thẩm Phi yên lặng, bỗng vỗ tay cười to, “Những lời này em nói đúng. Gặp một người, yêu một người, lại không biết quý trọng người bên cạnh.” Hắn uống một hơi cạn chén trà, “Không biết tâm của người đó có phải cũng lạnh như trà này không, chỉ có thể vì người kia mà ấm?”

Tô Lam lại rót trà cho hắn, “Người đó? Thẩm thiếu đây là hoàn lương sao?”

Thẩm Phi nhìn khuôn mặt cực đẹp của cậu, phiền muộn nói, “Tôi làm sao còn có thể đối với em động tâm, ngoại trừ đẹp ra, chỗ nào của em cũng không hợp khẩu vị anh.”

Tô Lam liếc mắt, “May mà anh coi tôi chỉ có khuôn mặt, cầu còn không được.”

“Người đó cũng đẹp như em vậy, vừa ngốc vừa vụng về, bị khi dễ cũng chỉ có thể vô tội nhìn người ta, chỉ khiến người ta càng muốn khi dễ cậu ấy.” Thẩm Phi nói, “Đại khái là càng khi dễ, tâm cũng chính mình cũng thua luôn, hóa ra người đó bình thường thì không thông minh, nhưng lúc này lại biết trốn tránh tôi.”

Thẩm Phi dứt lời cười cười, “Tôi từng này tuổi, người để tâm sự lại chẳng có ai, người đầu tiên tôi nhớ tới là em.”

“…Lần này là muốn tìm tôi giúp đỡ.”

“Ai bảo em với Tạ Tấn Xuyên hạnh phúc như vậy.” Thẩm Phi nhướng mày cười cười, “Em nói Tạ Tấn Xuyên trở về mà không thấy em liệu có hay không phát điên?”

Tô Lam nhìn giờ một chút, nói, “Anh ấy năm giờ tan tầm, anh còn không đến nửa tiếng có thể cùng tôi ôn chuyện.”

“Tô Lam, người này em cũng biết.” Thẩm Phi nói, “Tôi dường như rất yêu Cố Tích.”

Cố Tích, Tô Lam nào chỉ là quen biết, quan hệ của họ rất tốt, giữa hai người hầu như không có bí mật nào. Cố Tích cũng không giấu cậu về việc thích Thẩm Phi, người sáng suốt đều biết Cố Tích thích Thẩm Phi. Thẩm Phi nói đi đông, cậu tuyệt không đi tây, cũng biết là Thẩm Phi không yêu Cố Tích, nhưng lại hay khi dễ cậu.

Hiện tại Thẩm Phi lại nói, hắn yêu Cố Tích.

Tô Lam không biết nên vì Cố Tích mà kinh hỉ hay khổ sở, Cố Tích yêu Thẩm Phi đến tận xương tận tủy, còn tình cảm của Thẩm Phi có bao nhiêu chân thành thì cậu không thể xác định được.

Tô Lam châm chọc: “Có phải là vì cậu ấy không ở bên anh nữa  nên anh thấy không quen? Thẩm Phi, cậu ấy đã rất vất vả hạ quyết tâm li khai anh, anh có phải hay không nên chừa cho cậu ấy một con đường sống?”

“Đường sống?” Thẩm Phi cười nhạt, “Cậu ấy rời khỏi tôi mới là đường sống? Tô Lam, em biết cậu ấy ở đâu, nói cho tôi biết.”

Tô Lam đứng dậy hướng ra cửa, đi tới cửa thì ngừng lại một chút, “Thẩm Phi, vì năm mười bảy tuổi Cố Tích thay anh đỡ một dao, anh không có tư cách tổn thương cậu ấy nữa. Nếu như Cố Tích không hề tin tưởng anh, anh tìm được cậu ấy thì có ích gì?”

“Tô Lam.” Thẩm Phi vỗ một phát vào bàn trà, “Ngăn cậu ấy lại cho tôi.”

Vệ sĩ áo đen vươn tay ngăn trước mặt Tô Lam, nhưng mà sau đó lại có một đạo thanh âm trầm thấp lạnh lùng, nghiêm nghị truyền đến.

“Thẩm Phi, tôi đã nói, nếu như cậu còn dây dưa với Tô Tô, đừng tránh tôi trở mặt không lưu tình.”

Tạ Tấn Xuyên vội vã đi tới, kéo tay Tô Lam, “Tô Tô, chúng ta đi.”

“Đợi đã.” Thẩm Phi đứng lên, nhìn thẳng vào Tạ Tấn Xuyên, “Anh còn cho rằng mình là Tạ gia tam thiếu cao cao tại thượng sao? Tạ Tấn Xuyên, hiện tại anh dựa vào cái gì mà cùng tôi đối chọi?”

Tạ Tấn Xuyên cười nhẹ, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm, “Thẩm thiếu dù sao cũng là xuất thân từ Thẩm gia đi?” Anh tới trước mặt Thẩm Phi nói, “A Phi, tình cảm cần phải tranh thủ, nhàn rỗi ở chỗ này truy hỏi Tô Tô, không bằng tự mình nghĩ xem cậu ta đã đi đâu, muốn đi đâu. Nếu cậu nghĩ không ra, vậy cậu có tư cách gì nói yêu cậu ấy?”

Tạ Tấn xuyên kéo Tô Lam ra khỏi trà thất, phục vụ cúi người đưa áo gió cho cậu rồi vội vã rời đi. Tạ Tấn Xuyên thay Tô Lam mặc áo, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng trách cứ, “Không phải đã bảo là ở nhà chờ anh sao?”

Tô Lam cúi đầu nhận sai, “Sẽ không có lần sau đâu.” Nhớ tới lời anh nói lúc nãy, “Làm sao mà anh trong thời gian ngắn có thể điều tra được chuyện Thẩm Phi yêu Cố Tích?”

 Ngồi vào trong xe, Tạ Tấn Xuyên nhìn thẳng vè phía trước, nói, “Chuyện hắn tìm Cố Tích gây động tĩnh rất lớn, xem ra lần này nhất định náo nhiệt.”

“Em có nên nói cho Cố Tích một tiếng không?” Tô Lam có chút lo lắng hỏi, “Thẩm Phi chắc chắn sẽ tìm được Cố Tích, vấn đề chỉ là thời gian, tốt xấu gì em cũng nên nói cho cậu ấy một tiếng để còn chuẩn bị…”

Tạ Tấn Xuyên nhìn Tô Lam qua gương chiếu hậu, nói: “Thẩm Phi không hiểu Cố Tích, không có nghĩa là Cố Tích không hiểu Thẩm Phi. Chuyện của hai người họ thì để họ tự giải quyết, nhưng mà em nên bảo Cố Tích cho Thẩm Phi ăn chút dấm chua, để cho tiểu tử này biết điều một chút, đừng để đuổi tới tay rồi lại chán.”

Tô Lam quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn cầu vồng rực rỡ trên trời xanh, tự dưng buồn buồn nói, “Cố Tích từng nói với em, ngoại trừ Thẩm Phi, cậu ấy không biết có thể yêu ai nữa. Em cũng mong cậu ấy có thể như chúng ta.” Cậu quay đầu lại mỉm cười, “Hạnh phúc giống như chúng ta.”

Tô Lam không biết đối với người khác, hạnh phúc có nghĩa là gì. Có thể là cuộc sống xa hoa, có thể công việc phong phú, nhưng với Tô Lam mà nói, hạnh phúc đại khái là mỗi sớm mai thức dậy, có thể nói “Chào buổi sáng” với Tạ Tấn Xuyên, mặc dù chuyện này có chút xấu hổ, nhưng Tô Lam thực sự rất thích. Hoặc là chụp ảnh cho mèo con, hoặc là tô màu cho tranh vẽ, tất cả đều tốt đẹp.

Buổi tối tắm rửa xong, Tô Lam ngồi ở trên thảm, ôm laptop chat webcam Cố Tích.

“Cố Tích, cậu ở Zürich (4) có khỏe không? Nếu không khỏe thì trở về đây a, chí ít thì có tớ mỗi ngày đều ở bên cậu.”

“Tớ khỏe, đừng lo lắng.”

Qua webcam, Cố Tích thoạt nhìn có vẻ gầy đi rất nhiều, chắc chắn là không khỏe, Tô Lam giơ tay ra muốn chạm vào gương mặt cậu, nhưng đụng tới chỉ là màn hình lạnh lẽo.

“Cậu nuôi mèo từ khi nào thế?”

Tô Lam lúc này mới nhớ ra chưa kể cho Cố Tích về mèo con, liền đem nó ôm tới, “Meo meo, mau kêu thúc thúc hảo đi nào.”

“Meo meo.”

“Rất đáng yêu.”

“Đúng vậy, Cố Tích, cậu có muốn tới nhà tớ ôm nó một cái không?”

“… Tớ không quá thích động vật có lông.”

Giả bộ thương cảm, “Cố Tích, tớ nhớ cậu, mau về thăm tới đi!”

“Tạ tiên sinh nhiều tiền mua một vé máy bay từ B thị đi Zürich chắc không thành vấn đề đúng không?”

“…”

“Được rồi, Lam, cậu biết mà… Không phải tớ không muốn gặp cậu, mà là… Tớ không thể quay về.” Gương mặt Cố Tích lại mang theo đau thương, “Thẩm Phi đến tìm cậu à?”

“Ân… Giờ hắn đang tìm cậu.”

Cố Tích cô đơn nói, “Tìm được rồi thì sao… Tớ chỉ sợ là cả đời này, hắn cũng không thể hiểu…”

“Cố Tích…”

Cố Tích ngẩng đầu mìm cười, “Quên đi, không cần nhắc tới hắn, cậu đó, gần đây thế nào?”

Tô Lam thở dài một hơi, “Đừng nói nữa, mỗi ngày đều ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, tớ nghĩ tớ chưa tới ba mươi đã béo mầm!”

“Hóa ra cậu đổi sang nghề làm lợn.”

Tô Lam sờ sờ cằm, “Giao dịch một chút, tớ cho bớt cậu mười cân thịt nhé?”

Cố Tích ghét bỏ nhìn, “Ai muốn mười cân của cậu chứ.”

“… Thế nhưng Cố Tích, cậu thật sự rất gầy, ăn nhiều một chút.”

Cố Tích gật đầu, nhìn thấy Tạ Tấn Xuyên đi tới liền nói, “Bên kia thời gian đã không còn sớm nữa, cậu mau đi nghỉ đi, bye.”

“Đô đô —- Đô đô—“

Ngắt cuộc gọi.

Tạ Tấn Xuyên đi tới, khom lưng ôm lấy Tô Lam đặt vào giường, nhéo nhéo hai bàn chân lạnh băng của cậu, “Sao chân em lạnh thế này?”

Tô Lam rụt chân về, “Lát nữa dùng túi chườm nóng là được rồi, anh không cần đến làm ấm chân cho em.”

Tô Lam tắm xong, trên người tỏa ra mùi chanh dễ chịu, Tạ Tấn Xuyên nằm xuống bên cạnh cậu, kéo cậu vào lòng, cúi đầu cười hỏi, “Làm chút vận động cho nóng người?”

“…”

Tô Lam khẽ gật đầu.

Mưa mùa hạ: Tôi gần đây thích truyện mới của Di Thư đại nhân 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》┭┮﹏┭┮

Bạch Tịch: Xã trưởng đại nhân, đâu chỉ mình cô!

Hỉ Oa: Tiểu Bạch đi học à! Nhào vào!

Bạch Tịch: Đỡ được Hỉ Oa O(∩_∩)O

Thiển Ca: Đâu chỉ mình các người → → Tôi cũng bị bấn 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》không thể thoát ra được.

Mưa mùa hạ: Thực muốn làm thành kịch a *chán nản* thế nhưng Di Thư rất khó liên hệ ┭┮﹏┭┮

Bạch Tịch: *xoa cằm* Có người nói Di Thư sama nếu không phải là người quen thì sẽ không trả lời tin nhắn (cái này tôi đã từng thử N lần để nghiệm chứng) Weibo không rõ, QQ không rõ ┭┮﹏┭┮ Di Thư sama quả thực là rất bíẩn nha!

Thiển Ca: So sánh với tác giả Mạc Ngôn sama của 《 Phong hoa tuyết nguyệt》, tuy rằng nổi tiếng nhưng QQ, weibo đều công khai, thực làm người ta cảm động lệ rơi đầy mặt ┭┮﹏┭┮

Hỉ Oa: Hay hỏi thử xem Mạc Ngôn có cách liên lạc với Di Thư không?

Bạch Tịch: Hai đối thủ trong truyền thuyết mà gặp nhau chắc chắn là một mất một còn orz…

Hỉ Oa: Thế giới hai và thế giới ba (5) quả nhiên là khoảng cách xa xôi nhất thế giới…

Tương Tiểu Vũ: *ngáp* Có kịch mới muốn làm à?

Mưa mùa hạ: *thở dài* Muốn làm thì cũng phải được trao quyền đã…

Cá chua ngọt: Lần đầu tiên thấy Mùa hạ sama sa sút tinh thần thế này XD~

Bạch Tịch: Thôi, Mùa hạ bỏ cuộc đi >o<  Bạn của tôi ở thế giới ba có nói trong máy tính của Di Thư đại nhân không có phần mềm QQ, cũng không đăng kí weibo, update gì đó đều do biên tập đại nhân của hắn phụ trách. Vị biên tập này chỉ quan tâm tới hợp đồng cùng lịch làm việc, thế nên muốn trao quyền thì phải tìm được số di động của Di Thư đại nhân ┭┮﹏┭┮

Mưa mùa hạ: Bạch Tịch, kịch bản của cậu tháng này nhớ nộp nhé?

Bạch Tịch: Ba tháng không nhanh như vậy đi ╮(╯▽╰)╭

Thiển Ca: Đây là buông tha cho 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》 sao, đừng mà a a a QAQ

Mưa mùa hạ: Được rồi, tôi sẽ thử đi qua thế giới ba xem có thể liên hệ trao quyền được không…

Bạch Tịch: Cố tiểu thụ thâm tình muốn chết a! Thẩm Phi tra công sao nhẫn tâm đối xử tệ với một mỹ hài tử như vậy!

Thiển Ca: Tôi cũng nghĩ Thẩm Phi sớm đã có tình cảm từ nhỏ, là vị công tốt. Tra công hoàn lương cực kì manh!

Kỳ An: Thẩm Phi?

Tô Lam mới rời giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhìn thấy cái tên Thẩm Phi này càng thêm hoảng sợ.

Mưa mùa hạ: An bảo bối buổi sáng tốt lành~~~

Bạch Tịch: Chúng tôi đang nói tới tra công trong tác phẩm mới của Di Thư đại nhân 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》.

Hỉ Oa: Iem vừa đọc đã bị Cố Tích làm cho cảm động a a a a ┭┮﹏┭┮

Bạch Tịch: Truyện này chẳng có chỗ nào là không ngược a!!

Kỳ An: Cố Tích?

 Bạch Tịch: Cố Tích là tiểu thụ trong đó. Kỳ An sama, hôm nay cậu thực ngốc.

Tô Lam ngay lập tức đi tìm truyện 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》 của Di Thư, mở ra xem hai chương liền xác định Di Thư chính là Cố Tích.

Nội dung trong tiểu thuyết hầu hết là những chuyện từng xảy ra giữa Cố Tích và Thẩm Phi mà cậu được nghe kể, thỉnh thoảng có sửa đôi chỗ, nhưng Tô Lam biết đây đều là chút ảo tưởng ôn nhu của Cố Tích đối với Thẩm Phi.

Kỳ An: Các cậu muốn làm kịch này?

Mưa mùa hạ: Truyện này vô cùng cảm động a! Nhưng mà cũng chỉ là muốn làm mà thôi ┭┮﹏┭┮

Bạch Tịch: Bởi vì Di Thư đại nhân thực sự rất khó liên lạc, trao quyền gì đó chỉ là phù du QAQ

Cố Tích, nếu cậu đã viết ra truyện này, tức là mong muốn một ngày nào đó, có lẽ Thẩm Phi sẽ thấy được, vậy tôi sẽ giúp cậu khiến hắn phải nghe.

Tô Lam gọi điện cho Cố Tích.

“Lam?”

“Cố Tích, cậu là Di Thư đúng không?’

Cố Tích trầm mặc một hồi, trả lời, “Đúng… Xem ra cậu đã đọc truyện rồi?”

“Đúng vậy.” Tô Lam nói, “Không phải là tớ cùng với Tạ tiên sinh chơi võng phối sao, xã tớ muốn chuyển tiểu thuyết của cậu thành kịch truyền thanh, không biết có được không?”

“OK, tớ sẽ bảo biên tập làm thông báo trao quyền cho.”

“Xã đoàn thiên hạ sanh ca, còn có, cậu có muốn tự mình phối âm Cố Tích không?” Tô Lam nhẹ giọng nói, “Tự mình nói cho hắn nghe, biết đâu hắn sẽ cảm động.”

Cố Tích lặng đi một chút, miễn cường cười nói, “Nói sau đi, tớ ngay cả phối âm là gì cũng không biết.”

Tô Lam thở dài, “Được rồi, tối nay sẽ gửi cậu tranh bìa một có được không?”

Cố Tích ừ một tiếng rồi ngắt máy.

 ————————-

Thấy Thẩm Phi xuất hiện, tưởng là có báo động, ai dè là báo động giả ”:)” Thương Cố Tích, các tiểu thụ trong truyện này ngoài Tô Tô ra đều khổ quá.  Mình thấy Thẩm Phi nên bị ngược thêm vài phát nữa. Yêu là yêu, làm gì có chuyện “dường như yêu”.

P/s: uầy, dạo này mình năng suất vậy. Bài không làm, ngồi up truyện, ngày mai bị giáo viên giết sống *mặc niệm*

*Chú thích:

(1) Tử sa: là một loại đất sét đặc biệt, độc quyền sản xuất tại Giang Nam, chuyên dùng làm dụng cụ trà.

Xem thêm tại  .

(2) Đường trang: Nhìn áo đừng nhìn người nhé:))

(3) Thiết quan âm: một trong thập đại danh trà, cực phẩm của trà Ô Long.

Xem thêm tại .

(4) Zürich: là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ, thủ đô của bang Zürich.

Xem thêm tại .

(5) Thế giới hai, thế giới ba: nguyên văn là nhị thứ nguyên và tam thứ nguyên.

Thế giới hai: thế giới ảo, thế giới hoạt hình.

Thế giới ba: thế giới thật, ngoài đời.

Thế giới hai phẩy năm: thế giới của cosplay, tranh 3D (vừa có đặc điểm của thế giới hai, vừa có đặc điểm của thế giới ba, nên được gọi là thế giới hai rưỡi:))
Bình Luận (0)
Comment