Buổi tối.
Tô Lam gõ gõ cửa đi vào thư phòng, hỏi: “Anh đã lên diễn đàn xem tin tức chưa?”
“Còn chẳng log in cơ.” Tạ Tấn Xuyên vừa thu xong âm thô của một nhân vật quần chúng trong truyện, tắt ghi âm, đăng nhập QQ, “Có chuyện gì?”
Tô Lam ngồi xuống bên cạnh anh xem anh lên mạng, vừa nói, “Mùa hạ muốn chuyển thể tiểu thuyết của Cố Tích thành kịch truyền thanh, ân, chính là câu chuyện kể về cậu ấy và Thẩm Phi, em muốn để Cố Tích tự đến chủ dịch thụ, dù sao cũng là viết về cậu ấy.”
Tạ Tấn Xuyên có điểm bất ngờ, “Cố Tích viết tiểu thuyết? Cũng đúng, ngày xưa văn của cậu ấy luôn được chọn làm văn mẫu cho khóa dưới mà, thiếu niên văn nghệ a!” Anh đem Tô Lam ôm vào trong ngực, “Nhưng mà em muốn Cố Tích quay sang nói với người khác tất cả những gì cậu ấy muốn nói với Thẩm Phi sao?”
“Ôi chao?” Tô Lam ngẩn ra, chán nản nói, “Em không nghĩ tới chuyện này…”
Tạ Tấn Xuyên cười cười nói, “Em có thể hỏi cậu ấy xem có thời gian làm biên kịch hay không, thuận tiện làm đạo diễn cũng được.”
“… Anh nghĩ hơi quá rồi.” Tô Lam chỉ chỉ màn hình, “Có tin nhắn.”
Mưa mùa hạ: Ai tới nói cho tôi biết là tôi không hoa mắt đi! Tôi dĩ nhiên nhìn thấy thông báo trao quyền to lù lù ở official blog của Di Thư!
Bạch Tịch: Người mỗi ngày đều quét bụi ở trường đại học chứng minhcô không hề hoa mắt!
Mưa mùa hạ: Lão nương viên mãn rồi *tung bông* (^ω^)
Bạch Tịch: Tôi tôi tôi muốn tự tiến cử biên kịch! Ai cũng không cho phép tranh với tôi!
Hỉ Oa: Biết thừa cô là fan trung thành của Di Thư sama rồi, ai thèm tranh với cô a *ghét*
Bạch Tịch: *ôm mặt* Kỳ thực nhân gia từ khi Di Thư bắt đầu up từng chương thì đã bắt đầu cải biên rồi! Tôi khẩn cấp muốn làm kịch này!!
Mưa mùa hạ: Khẩn cấp +1
Tương Tiểu Vũ: Xin một ghể vây xem ~~
Mưa mùa hạ: Bạch Tịch, cô nhanh chóng nộp kịch bản đê!
“Tít tít tít tít!”
Sau đó có tiếng Mưa mùa hạ chat mật.
Mưa mùa hạ: Đại thần! Cầu tiếp kịch!
Mưa mùa hạ:《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》 đặc biệt cảm động! Công quân của truyện này tuy rằng rất tra nhưng vẫn là một tiểu công yêu hận chân tình! Đại thần, anh tuyệt đối hợp vai.
Quân lâm thiên hạ: …
Quân lâm thiên hạ:→→ Cô đang muốn nói tôi tra sao?
Mưa mùa hạ: Không không không! Em sao dám nói anh tra QAQ
Quân lâm thiên hạ: Nếu không tra thì làm sao cô nói tôi thích hợp với vai tra công kia?
Mưa mùa hạ: Đại thần… Em vốn từ nghèo nàn ┭┮﹏┭┮
Quân lâm thiên hạ: *xoa cằm* Vừa mới search tiểu thuyết xem, quả nhiên đúng như cô nói, tôi nhận.
Mưa mùa hạ: Đại thần! Anh thật tốt~~~ Em đi tặng hoa cho anh nha~~~
Quân lâm thiên hạ: …
Dấu ba chấm này là do Tô Lam gõ, dùng sức cũng không nhỏ.
Tạ Tấn Xuyên nhéo nhéo thắt lưng cậu, cười hỏi, “Thế nào, ghen rồi?”
Tô Lam khẽ hừ một tiếng liền đứng dậy ra khỏi thư phòng, trước khi ra khỏi cửa còn quay lại cười cười thâm sâu khó hiểu, “Thử đi, anh có thể thử một lần, làm cho em để tâm đến anh hơn một chút, đừng để chẳng được bao lâu đã chán anh.”
“…”
Lời này chính là ngày hôm qua Tạ Tấn Xuyên nói về chuyện của Cố Tích, gậy ông đập lưng ông. Tạ Tấn Xuyên sờ sờ cằm, đá nhẹ vào bụng mềm mại của mèo con, “Con trai, con nói ba ba nên dỗ ma ma như thế nào bây giờ?”
Mèo con giương mắt ghét bỏ, trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Tô Lam pha một cốc trà sữa, sau đó đi ra phòng khách dùng laptop của mình login QQ.
Mưa mùa hạ: An bảo bối! Cầu online!
Kỳ An: Ân?
Mưa mùa hạ: Lăn bán manh cầu tiếp kịch (^ω^)
Kỳ An: Trong tay tôi đang còn phải làm hậu kì cho cái kịch cổ trang quyền mưu kia, nếu còn nhận thêm sẽ không HOLD được.
Mưa mùa hạ: Đáng ghét quá đi ╮(╯▽╰)╭
Mưa mùa hạ: Nhân gia là muốn cậu tiếp vai chủ dịch thụ trong 《 Nếu như em không còn yêu anh nữa》 cơ! *nháy mắt* cầu tiếp kịch~~~
Kỳ An: … Tôi là hậu kì mà…?
Mưa mùa hạ: An bảo bối, thanh âm của cậu hay như vậy, sao không đi phối kịch chứ? Vai Cố tiểu thụ tuyệt đối hợp với cậu!!
Kỳ An: …
Mưa mùa hạ: Sama! Lăn cầu tiếp kịch QAQ!
Kỳ An: Xã đoàn không thiếu CV mà →→ Mạc Ly hay Tương Tiểu Vũ thanh âm cũng rất hay.
Mưa mùa hạ: Tương Tiểu Vũ với Cười gia là CP độc quyền rồi! Cậu ta lúc nào cũng cùng dính lấy Cười gia! Thanh âm của Mạc Ly tuy rằng hay, nhưng vai Cố Tích không phải là thanh lãnh thụ a!!
Mưa mùa hạ: Chủ dịch công là đại thần đó! Cậu không phải là hậu kì độc quyền của đại thần sao???
Kỳ An: Chỉ làm hậu kì, không bán thân.
Kỳ An: … Nhầm, chỉ làm hậu kì, không bán thanh = =!!!
Mưa mùa hạ: 囧 …. Bán thanh cũng không phải bán mình! Rụt rè như vậy làm gì???
Kỳ An: …
Tô Lam đặt laptop trên đùi sang một bên, sau đó gọi điện cho Cố Tích, “Uy, Cố Tích, chuyện phối âm cậu đã nghĩ kĩ chưa?”
Thanh âm Cố Tích có chút khàn khàn, nói, “…Không có thời gian.”
Tô Lam lo lắng hỏi, “Cậu bị cảm đúng không? Sao khản tiếng như vậy?”
Còn chưa kịp nghe Cố Tích nói gì, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Lam nói một tiếng với Cố Tích rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Thẩm Phi vẻ mặt tiều tụy, một người luôn chú trọng dáng vẻ như hắn bây giờ lại tàn tạ, mặt mày xanh đen. Tô Lam không hờn không giận nói, “Anh tới làm gì? Lẽ nào anh nghĩ rằng tôi giấu Cố Tích ở nhà tôi sao?”
Thẩm Phi bước qua Tô Lam, trực tiếp đi vào phòng khách, thả người lên sô pha, mệt mỏi nói: “Tôi đã đi tới hết thảy những nơi cậu ấy từng nói muốn đến để tìm rồi, nhưng vẫn không thấy… Tô Lam, em hãy nói cho tôi biết đi, cậu ấy rốt cuộc ở đâu?”
“Cậu từ bỏ sao?” Tạ Tấn Xuyên từ cầu thang đi xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Phi có theo vài tia trêu tức.
Thẩm Phi bật người dậy, “Tôi không bỏ cuộc.”
Tạ Tấn Xuyên tới vỗ vỗ Tô Lam, ý bảo cậu đi pha trà, chính mình thì ngồi xuống đối diện Thẩm Phi, cười nói, “Xem ra Cố Tích bị cậu tổn thương quá sâu sắc, Thẩm Phi ơi Thẩm Phi, rốt cuộc cậu cũng có ngày hôm nay.”
Thẩm Phi trợn mắt tàn bạo nói, “Là huynh đệ thì đừng ở chỗ này châm chọc! Bằng không sớm muộn gì cũng có ngày bản thiếu đòi anh cả vốn lẫn lãi!”
Tô Lam bưng hai chén trà tới, “Các anh từ lúc nào xưng huynh gọi đệ vậy?”
Tạ Tấn Xuyên đỡ lấy một chén, nhâm nhi, “Cái này em phải hỏi hắn.”
Thẩm Phi hừ một tiếng, nói, “Năm đó nói cùng anh cắt đứt tình huynh đệ chỉ là nổi nóng nhất thời thôi, có được không? Anh chính là huynh đệ của tôi.”
Tạ Tấn Xuyên nhấp một ngụm trà, cười, “Thế mà sau đó lại chẳng thấy cậu biểu hiện gì.”
Thẩm Phi thở dài: “Khi còn trẻ nóng nảy, đâu thể cúi đầu nhận lỗi chứ?”
Tô Lam tới cầm điện thoại di động ở ghế Thẩm Phi ngồi, “Em lên lầu trước, hai người chậm rãi trò chuyện.”
Cậu đi tới đầu cầu thang thì mới nhận ra cuộc gọi với Cố Tích còn chưa chấm dứt, không khỏi vội vã chạy vào phòng ngủ, đóng kỹ cửa, “… Uy? Cố Tích, cậu có đang nghe không?”
Đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt, một lúc sau Cố Tích mới hỏi, “Hắn… Thoạt nhìn có khỏe không?”
“Cố Tích, cậu có thể cứng rắn lên một chút có được không?” Tô Lam chỉ tiếc rèn sắt chưa thành thép, mắng cậu, “Cậu đừng có lo cho hắn nữa. Cậu lo cho bản thân trước đi. Nếu như tớ nói bây giờ Thẩm Phi rất không khỏe, có phải cậu sẽ lập tức quay trở lại bên hắn không?”
Bên kia chỉ lặng thinh, Tô Lam nói chậm lại, “Cố Tích, lúc này cậu không được nhẹ dạ. Nếu như hắn vẫn chỉ là Thẩm Phi của ngày trước, cậu sẽ làm thế nào? Hay lại ra nước ngoài trốn hắn, nhân nhượng hắn?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Từ khi tớ gặp gỡ Thẩm Phi, tớ đã biết đời này… thế là hết.” Cố Tích cười khổ nói, “Tô Lam, cậu có biết khi nghe thấy hắn nói yêu tớ, cảm giác của tới là gì không? Tớ rất sợ, sợ rằng hắn lại muốn dằn vặt tớ… Tô Lam, tớ không thể tin tưởng được Thẩm Phi, nhưng tớ vẫn… rất rất yêu hắn…”
Cố Tích tựa hồ bật khóc. Cậu là một người đàn ông thoạt nhìn có chút âm nhu, nói chuyện nghe có vẻ ẻo lả, nhưng là người mà Tô Lam không thể nào ghét được, bởi vì ánh mắt của cậu ấy vĩnh viễn chân thành mà trong sạch.
Thẩm Phi đẩy cửa chạy tới, đoạt lấy điện thoại trong tay Tô Lam: “Cố Tích? Cố Tích là em phải không?” Tô Lam vừa muốn tới giật lại thì bị Tạ Tấn Xuyên ngăn cản.
Thẩm Phi cẩn cẩn dực dực nắm chặt di động, tựa như điện thoại cũng sẽ giống như người nọ, vĩnh viễn biến mất, “Cố Tích, em ở đâu?”
Trả lời Thẩm Phi chỉ là thanh âm máy bận.
Thẩm Phi vội vàng gọi lại, nhưng trong điện thoại chỉ có tiếng báo không liên lạc được. Hắn lững thững trả điện thoại cho Tô Lam, đột nhiên nghĩ muốn điều tra địa chỉ đăng kí số máy, lại giật điện thoại của Tô Lam.
“Người đang ở Zürich.” Tô Lam hung hăng trừng mắt hướng Thẩm Phi đang chạy xuống lầu, “Nếu như anh muốn cùng cậu ấy cả đời thì đi tìm đi!”
Thẩm Phi không dừng lại, nói, “Tôi đi đón cậu ấy trở về.”
Tạ Tấn Xuyên tựa ở cửa phòng ngủ, hỏi, “Sao em lại nói cho Thẩm Phi?”
Tô Lam bước tới bên cửa sổ, nhìn vào bầu trời đêm, tỉu nghiu nói, “Bởi vì tự nhiên em nghĩ, đối với Cố Tích mà nói, có lẽ chỉ cần được ở cạnh Thẩm Phi đã là đủ lắm rồi… Con người đôi khi ngốc như vậy, em nói với Cố Tích, cậu làm như thế chính là tự hủy đi tương lai của mình, nhưng cậu ấy lại nói, tớ nguyện ý là một thằng ngu.”
Tạ Tấn Xuyên tới, từ phía sau ôm chặt cậu, “Mỗi người đều có niềm tin và sự kiên trì, giống như mèo con sẽ vì đuổi theo cái bóng mà bỏ món ăn nó yêu thích nhất, kiên trì như vậy không gì sánh kịp.”
“Mèo con bị ngốc mà!” Tô Lam nhìn lướt qua phòng ngủ một vòng, “Nó đâu rồi?”
Tạ Tấn Xuyên bật cười, “Nhìn thấy Thẩm Phi liền trốn mất tiêu.”
“Lần sau phải đòi Thẩm Phi bao lì xì nhận tội cho con trai mình mới được.” Tô Lam xoay người ra ngoài, “Em muốn quay lại chat với Mùa hạ, anh làm gì thì làm.”
Đây chính là dấu hiệu bị vứt bỏ nha, Tạ Tấn Xuyên đi theo sau cậu, hỏi, “Cô ấy lại tìm em làm hậu kì?”
“Cô ấy muốn em tiếp chủ dịch thụ của bộ kịch này, anh nghĩ sao?” Tô Lam nhìn anh, khẽ hừ một tiếng, “Dám cự tuyệt thì đêm nay anh ngủ thư phòng.”
Tạ Tấn Xuyên nhất thời hóa thành trung khuyển, ngoe nguẩy đuôi, nói, “Anh sao có thể cự tuyệt, anh vui vẻ còn không kịp.”
Tô Lam nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Hèn mọn.”
————— Ai đó mau tới xem trái tim đại thần vỡ thành ngàn mảnh nè = =!!