Dù hai người họ đều có tu vi Đế Cảnh thì cũng không cách nào chống đỡ nổi!
Đôi mắt Quan Thụy trợn tròn:
“Đáng chết, có người sớm đã cài bẫy ở đây rồi, sao có thể chứ?”
Vẻ mặt Kinh Vũ Huy khó tin:
“Không thể nào! Ai có thể đoán trước được giờ khắc này chúng ta sẽ xuất hiện ở đây chứ?”
Hai người đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.
Tạo ra Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận lần này, phạm vi hành động của bọn họ rộng lớn, thủ đoạn cực kỳ kín kẽ.
Theo lý mà nói.
Chưa đến lúc Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận hoàn thành thì chắc chắn sẽ không có ai biết được bọn họ đang sắp đặt một sát trận khổng lồ.
Chứ đừng nói đến việc đoán trước được hành động của bọn họ, rồi đặt bẫy ở đây, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng, chuyện khiến bọn họ tuyệt vọng chính là, tình cảnh trước mắt rõ ràng đã chứng tỏ, bọn họ sớm đã bị người nào đó dõi theo rồi.
Lần này đến núi lửa huyết thạch khiến núi lửa phun trào, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay đối phương!
Chỉ là, rốt cuộc ai có đủ năng lực như vậy?
Bỗng âm thanh lạnh lùng của một cô gái truyền đến.
“Đúng là các ngươi rất thông minh, nhưng so với bệ hạ thì cũng chẳng là gì cả!”
Luồng sáng đen lóe sáng.
Nhược Ảnh với mái tóc bạc trắng dẫn theo hơn trăm người của cấm vệ Huyền Băng Cung vây bắt hai người họ lại.
Bệ hạ!
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đều run rẩy cả người.
Bọn họ chú ý đến y phục trên người cấm vệ quân Huyền Băng Cung sau lưng Nhược Ảnh có ký hiệu của Huyền Băng, lập tức nhận ra thân phận mấy người Nhược Ảnh.
Vậy bệ hạ trong lời Nhược Ảnh là ai, chắc chắn có thể nghĩ ra!
“Huyền Băng Nữ Đế!”
Hai người vừa nghĩ đến cái tên này, hoàn toàn không còn bình tĩnh được nữa.
“Vậy mà nàng ta lại dự đoán được trước khi chúng ta ra tay, đã cho người mai phục nơi này rồi.”
“Trí tuệ như vậy, khả năng hành động như vậy, đúng thực là đáng sợ!”
Lúc này.
Hai người thực sự đã cảm nhận được, vị Nữ Đế bệ hạ được nhiều người biết đến này, rốt cuộc mạnh mẽ dữ dội đến thế nào.
Đồng thời nàng cũng có khả năng nhìn xa trông rộng, quan sát kỹ càng đến nhường nào!
Nhược Ảnh cười lạnh: “Hiếm có được người lĩnh ngộ được như các ngươi, đáng tiếc có hơi muộn rồi!”
Vù!
Luồng sáng tím rực rỡ xuất hiện.
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu như căng cứng, như thể bản thân đang bị ma thần nhìn chằm chằm vậy.
Dáng vẻ hoàn mỹ của Đông Hoàng Tử U lẳng lặng xuất hiện, đứng thẳng trên không, thản nhiên nhìn xuống hai người Quan Thụy.
Nhược Ảnh dẫn một nhóm cấm vệ vội vàng hành lễ:
“Bái kiến bệ hạ!”
Nói xong, bọn họ lập tức tản ra.
Mệnh lệnh của Đông Hoàng Tử U là ngăn chặn nhóm người Quan Thụy khiến núi lửa bùng nổ, bây giờ nhóm Nhược Ảnh đã hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn.
Chuyện tiếp theo càng quan trọng hơn nên phải do Đông Hoàng Tử U tự mình ra tay.
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy cùng lúc ngẩng đầu nhìn Đông Hoàng Tử U.
Bọn họ cảm thấy, Đông Hoàng Tử U đẹp thật sự, đến từng sợi tóc cũng đẹp vô tận.
Không hổ là danh hiệu “Đẹp nhất Cửu Thiên”.
Nhưng so với vẻ đẹp của nàng, ánh mắt lạnh lùng của nàng, sự uy nghiêm của hoàng đế vô hình trung càng khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Chỉ mới liếc nhìn Đông Hoàng Tử U, Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đã cảm thấy rét lạnh trong lòng, không kiềm được mà nuốt khan nước bọt.
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nói:
“Tại sao các ngươi lại liều mạng như vậy? Tại sao lại gây náo loạn Động Nguyên Thiên?”
Quan Thụy và Kinh Vũ Huy đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều vô cùng kiên định.
Đối với bọn họ, thành chủ ơn nặng như núi, vì vậy cho dù đối mặt với Huyền Băng Nữ Đế thì bọn họ cũng sẽ không bán đứng chủ nhân.
Hai người ngưng tụ chân nguyên trong người, muốn cắt đứt toàn bộ kinh mạch tự sát mà chết.
“Muốn chết?”
Ánh mắt Đông Hoàng Tử lạnh lùng, vung tay hạ xuống hai ấn quyết màu tím kỳ lạ, xâm nhập vào cơ thể hai người.
Vù vù.
Hai ngọn lửa tím bốc ra từ trong thân thể hai người, không làm ảnh hưởng tới thân xác bọn họ mà trực tiếp đốt cháy thất hồn lục phách của bọn họ.
“A! A!”
Dù vừa nãy Quan Thụy và Kinh Vũ Huy kiên định bao nhiêu thì lúc này cũng bị lửa ma đốt cháy hồn phách đến run rẩy, suýt nữa hồn xác cũng tách rời.
Cảm giác đau đến không muốn sống như vậy khiến bọn họ phải la hét thảm thiết.
Kinh Vũ Huy là người không chịu nổi đầu tiên, vội rống lên:
“Ta nói ta nói!”
“Chúng ta đều là thuộc hạ của Bất Lão thành chủ, là ông ấy bảo chúng ta đến khởi động Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa Trận!”
Mắt thấy Kinh Vũ Huy đã suy sụp, Quan Thụy cũng cầu xin theo:
“Cầu xin Nữ Đế bệ hạ tha cho chúng ta một mạng, chúng ta chỉ là tuân mệnh mà làm, ta không muốn chết!”
Không nhìn đến hai người đang cầu xin, Đông Hoàng Tử U tạm thời chìm vào trầm tư.
Bất Lão Thành!
Đây là một thế lực cổ xưa nằm ở vùng ven Động Nguyên Thiên, từ những ghi chép trong lịch sử thì vốn cũng không có thâm thù đại hải gì.
Đông Hoàng Tử U cảm nhận được, lần này Bất Lão Thành ra tay gây họa cho Động Nguyên Thiên, rất có khả năng còn có nguyên nhân khác.
Định thần lại, nàng vung tay khiến Quan Thụy nổ tung thành tro bụi.
Đôi mắt phượng nhìn sang Kinh Vũ Huy.
“Dẫn ta đến Bất Lão Thành!”
Kinh Vũ Huynh nhìn thấy Đông Hoàng Tử U vừa vung tay đã miểu sát Quan Thụy, đã bị dọa sợ bởi sự hùng mạnh vô biên của nàng, vội gật đầu đồng ý.
“Vâng vâng vâng! Chỉ cần Nữ Đế bệ hạ không giết ta, bảo ta làm gì cũng được!”
Đông Hoàng Tử U: “Ta không phải đang bàn điều kiện với ngươi.”
Kinh Vũ Huy cũng giống với Quan Thụy, khiến núi lửa bùng nổ, làm hại đến vô vàn bách tính, đây chính là tội chết.
Đông Hoàng Tử U ghét ác như thù, đối với loại người như vậy chỉ có trừ khử thì mới thoải mái.
Vì vậy trong mắt nàng, Kinh Vũ Huy sớm cũng đã là người chết rồi.
Kinh Vũ Huy: “…”
Cuối cùng y cũng hiểu, đối mặt với Nữ Để hùng mạnh này, thật sự đến một chút ảo tưởng cũng không thể có.