Bàn tay vung lên, ném Kinh Vũ Huy vào trong đại điện.
Sau đó khẽ gập ngón tay lại.
Ầm!
Kinh Vũ Huy lập tức nổ tung thành tro bụi!
“A!”
Nhìn thấy Kinh Vũ Huy bị Đông Hoàng Tử U dùng tay bóp nát, những người đứng đầu của Bất Lão thành, thậm chí Du Thương Hải không nhịn được đứng bật dậy.
Ra oai phủ đầu!
Tuyệt đối đang ra oai phủ đầu!
Hành động này của Huyền Băng Nữ đế là đang phát tiết vũ lực và lửa giận của mình lên Bất Lão thanh, cũng đặt chính mình ở vị trí hoàn toàn đối địch với Bất Lão thành.
Thật sự quá cường thế bá đạo!
Võ Lợi hơi nheo mắt đánh giá Đông Hoàng Tử U.
Lần trước ở Cửu Đỉnh Thiên giải cứu Định Thiên Vương Tư Mã Cương, hắn ta từng đánh một chưởng với Đông Hoàng Tử U.
Lúc ấy hơi chiếm thế thắng làm hắn ta thầm coi thường vị Nữ đế này.
Cho nên thái độ của Võ Lợi rất bình tĩnh, trong lòng cũng vô cùng nhẹ nhàng, không kích động như đám người Du Thương Hải.
Sau sự khiếp sợ ngắn ngủi, Du Thương Hải không nhịn được nhíu mày:
“Không ngờ ngươi lại tìm đến đây!”
Đông Hoàng Tử U bắt lấy Kinh Vũ Huy đến đây, việc này quá rõ ràng, chứng tỏ Đông Hoàng Tử U đã dự đoán trước được hành động của đám người Kinh Vũ Huy.
Ở trong mắt Du Thương Hải, chuyện này thực sự rất khó tưởng tượng.
Bởi vì kế hoạch của hắn ta gần như bí mật, cực có tính mê hoặc.
Phạm vi bày trận của trận pháp Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa rộng như vậy, hắn ta thật sự không ngờ nhanh như vậy Đông Hoàng Tử U đã nhìn thấu được mưu kế này.
Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói:
“Ngươi tự cho mình ra tay nhanh chóng, hành động ẩn nấp, kế hoạch bí mật!”
“Nhưng các bước ngươi thực hiện lại để lại dấu vết quá rõ ràng, sao có thể không bị phát hiện?”
“.…..” Trong nháy mắt Du Thương Hải không còn gì để nói.
Nữ nhân này đang dạy ta làm việc!
Nhưng nàng nói rất có đạo lý!
Đột nhiên hắn ta bừng tỉnh kế hoạch của mình vẫn còn thiếu sót rất nhiều.
Việc kích hoạt từng ngọn núi lửa kia, dấu vết quá mức rõ ràng.
Đặc biệt đứng trước Nữ đế thông minh nhạy bén như Đông Hoàng Tử U, rất dễ dàng để lộ dấu vết.
Cách tốt nhất là cho người cùng kích hoạt năm ngọn núi lửa cùng lúc, khởi động trận pháp Ngũ Hành Diệt Kiếp Thiên Hỏa trong nháy mắt!
Nghĩ đến đây, Du Thương Hải không nhịn được thầm khen ngợi.
“Trí tuệ của Huyền Băng Nữ đế quá rộng lớn, chỉ vài câu ngắn gọn đã nhìn thấy bản quân!”
Đông Hoàng Tử U nhìn về phía Võ Lợi, lạnh lùng nói:
“Tế Thiên thật sự có mặt ở khắp mọi nơi!”
Liếc mắt cái nàng đã nhận ra Võ Lợi chính là kỳ chủ đã đánh một chưởng với mình vào cái đêm ở Cửu Đỉnh Thiên.
Chủ động khiêu khích Võ Lợi bởi vì Đông Hoàng Tử U muốn giải quyết tên chó săn của Tế Thiên này đầu tiên.
Rốt cuộc hiện tại trong đại điện có rất nhiều cường giả Đế cảnh, Đại Thánh cảnh của Bất Lão thành.
Là cường giả Cổ Thần cảnh, mặc dù nàng nắm chắc có thể đối phó được với những người này.
Nhưng nếu xông vào đấu với đám người này trước, sau đó để Võ Lợi bắt được cơ hội chạy trốn thì không có lời.
Cách tốt nhất là khơi gợi sát ý của Võ Lợi, để hắn ta đánh với nàng đầu tiên.
Từ thái độ của Võ Lợi, nàng cảm nhận được có thể vì lần giao thủ trước nên Võ Lợi kiêu ngạo.
Nếu hơi dùng ngôn ngữ kích thích thêm, chắc chắn hắn ta sẽ cắn câu.
Quả nhiên!
Võ Lợi kiêu ngạo quát lớn:
“Tế Thiên chúng ta làm việc đến lượt ngươi nói?”
Đông Hoàng Tử U khinh thường nói:
“Một đám tạp nham, lấy đấu ra tự tin mà tự đại như vậy!”
“Vớ vẩn!”
Võ Lợi tức giận đến mức linh khí xung quanh nổ tung, điên cuồng thả ra uy áp của cảnh giới Đại Thánh đỉnh phong.
Tế Thiên lớn đến mức không thể tưởng tượng, các đại đốc chủ đều là những người đã quét ngang cả một thời đại.
Đừng nói đến vị Thần Vương đứng trên đỉnh nào đó đã là cấp Chí Tôn vô địch.
Đông Hoàng Tử U dẫm đạp Tế Thiên như vậy thật sự làm máu trong cơ thể Võ Lợi sôi sùng sục, hận không thể lấy mạng của nàng ngay lập tức.
“Ngươi chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay của bổn tọa nhưng lại dám kiêu ngạo như vậy!”
“Xem bổn tọa dạy dỗ ngươi như thế nào!”
Võ Lợi lấy ra Đoạt Thiên kiếm cấp linh bảo, thúc giục chân nguyên mạnh nhất, mang theo mười vạn đạo kiếm quang lao về phía Đông Hoàng Tử U.
“Thiên Võ kiếm quyết!”
Ầm!
Kiếm khí nổ tung thành vạn cơn sóng bên trong đại điện, phá vỡ không gian vạn dặm, lao đến chỗ Đông Hoàng Tử U.
Du Thương Hải và các cao thủ đứng kia thấy vậy, hai mắt sáng rực: “Kiếm pháp quá mạnh.”
Bọn họ vô cùng khẳng định chắc chắn Võ Lợi chính là cao thủ cấp bậc Kiếm Thánh.
Một kiếm này nhanh chuẩn tàn nhẫn, mang theo uy áp Thánh Giả, cực kỳ cường đại!
Thấy kiếm quang đến gần, Đông Hoàng Tử U lạnh lùng nói:
“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”
Chân nguyên trong cơ thể dâng lên, nàng dùng Thiên Ma Bát Bộ tránh thoát khỏi kiếm mang của Đoạt Thiên kiếm, tung một chưởng về phía Võ Lợi.
Thấy vậy Võ Lợi cười nhạo: “Còn dám so chưởng với ta?”
Hắn ta thúc giục chân nguyên mạnh nhất, dùng tay trái mạnh mẽ đánh trả lại bàn tay của Đông Hoàng Tử U.
Ầm!
Bàn tay của hai người cách xa nhau trăm trượng, không gian trong phạm vi mười dặm đều chấn động mạnh dưới chưởng của hai người.
Trong nháy mắt, vách tường và mặt đất được xây dựng từ kim cương và huyền thạch nứt ra vô số vết rách.
Đùng!
Hai bàn tay chưa cần chạm vào nhau đã có thể truyền sức mạnh từ bàn tay ra ngoài.
Tay của Đông Hoàng Tử U tuôn ra khí kình cuồng long, mạnh mẽ nghiền nát chưởng phong của Võ Lợi, sau tiếng gào thét trực tiếp đánh nát tay trái của Võ Lợi.
“A ~”
Võ Lợi kêu la thảm thiết, dưới đòn đánh cuồng bạo của Đông Hoàng Tử U, hắn ta vội vàng lùi ra sau ngàn trượng, cảm thấy vai trái của mình đã mất đi tri giác.
Cúi đầu nhìn lại, đồng tử của hắn ta co rụt lại.
Vai trái cũng bị một chưởng này của Đông Hoàng Tử U đánh vỡ nát!
“Sao có thể?”