Sau đó Cổ Phong Dương và Lôi Thiên Lập cũng dẫn người của tông môn rời đi.
Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, mấy tiểu nha đầu cũng đã chơi vui vẻ ở Xích Tiêu Thiên, Lâm Hiên cũng dẫn các nàng rời đi.
"Cung tiễn Đế phu!"
Vân Hồng Khánh, Vân Quân Đạt và cả Vân Tâm Nguyệt lộ ánh mắt sùng bái ngước nhìn lên bóng dáng tiêu sái của Lâm Hiên.
Bọn họ cảm nhận được một cách sâu sắc, lần này có thể mời Lâm Hiên đến Xích Tiêu Thần Cung làm khách chính là vinh quang của cả hoàng tộc Xích Tiêu Thiên.
Mà may mắn có thể kết bạn với yêu nghiệt trẻ tuổi như vậy, cũng khiến cho ba người tràn ngập kiêu ngạo và tự hào.
…
Một chỗ cách biên giới Động Nguyên Thiên ba trăm ngàn dặm chỗ.
Bên trong khu rừng nguyên thủy cao lớn rậm rạp, một luồng sáng màu đen như mãnh long quá sông đang chạy như điên trên mặt đất.
Nếu nhìn kỹ đi, có thể nhìn thấy mọi thứ chắn trước mặt ánh sáng màu đen đều hóa thành tro tàn trong nháy mắt.
Giống như bị ánh sáng màu đen hấp thu cạn kiệt sinh cơ, hoàn toàn lâm vào sự im lặng chết chóc!
Bộ xương khổng lồ Du Thiên Quân đã chạy như điên mười triệu dặm!
Mục tiêu của hắn chính là đi xuyên qua lãnh thổ Động Nguyên Thiên, tiến thẳng về hướng bắc, tới Bắc Huyền Thiên, sau đó đối phó với Huyền Băng Nữ Đế Đông Hoàng Tử U!
Mà ở một nơi cách hắn mười vạn dặm, trong một thung lũng.
Lúc này đang có hơn một ngàn binh sĩ vũ trang hạng nặng, đang ở hai sườn thung lũng vội vàng bố trí bẫy rập, đồng thời xây dựng công sự phòng ngự cơ bản.
Trong đám người, có một người nam tử cao lớn mặc áo giáp màu bạc, đúng là tướng quân Cao Quyết Vĩnh, thống lĩnh của đội quân này.
Hắn nghiêm túc quan sát binh lính làm việc, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở một câu:
"Động tác mau lên một chút! Càng sớm hoàn thành nhiệm vụ, lại càng có lợi cho trận chiến của chúng ta!"
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, các binh lính đều tăng tốc, dáng vẻ như sắp đối mặt với một kẻ địch đáng sợ.
Phó tướng Địch Huy đi đến bên cạnh Cao Quyết Vĩnh, ánh mắt ngưng trọng nhìn thoáng qua bầu trời phía xa rồi hỏi:
"Tướng quân, lần này kẻ địch xuất hiện cũng không phải chuyện nhỏ, mặc dù chúng ta đã chuẩn bị mai phục, nhưng chỉ sợ vẫn có thể thất thủ."
"Có nên triệu tập thêm người đến trợ giúp hay không?"
Cao Quyết Vĩnh và Địch Huy cùng với đám binh lính bên cạnh đều đến từ Chiêm Mộc Quốc ở Động Nguyên Thiên.
Mục đích bọn họ bố trí mai phục trong thung lũng lần này là để đối phó với một bọn giặc cướp cùng hung cực ác sắp xuất hiện.
Bọn giặc cướp này tên là "Hắc Hổ Bang", chẳng những có nhân số đông đảo, còn được tổ chức bài bản, sức chiến đấu rất mạnh.
Theo tình báo mà Cao Quyết Vĩnh nhận được.
Hắc Hổ Bang có hơn tám trăm đao khách có tu vi Thông Huyền Cảnh trở lên, cao thủ Linh Luân Cảnh trở lên có hơn hai mươi người, còn có hai hộ pháp tu vi Thần Phách Cảnh trung kỳ, cùng với bang chủ có tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong.
Bọn giặc này một khi xuống núi giết chóc cướp bóc, số lượng người chắc chắn không ít hơn một ngàn, hơn nữa thường là bang chủ tự mình mang đội.
Mà trong đội quân đang bố trí mai phục.
Ngoại trừ Cao Quyết Vĩnh có tu vi Thần Phách Cảnh đỉnh phong, Địch Huy có tu vi Linh Luân Cảnh sơ kỳ, trong số binh lính còn một nửa số người chưa bước vào Thông Huyền Cảnh.
Cho nên có thể hiểu được, đối mặt với Hắc Hổ Bang sắp cướp bóc trong Chiêm Mộc Quốc, một ngàn quân do Cao Quyết Vĩnh chỉ huy cũng không có quá nhiều phần thắng.
Cao Quyết Vĩnh nghe vậy hít sâu một hơi nói:
"Lần này tình báo đến quá gấp gáp, nếu không phải chúng ta ở phụ cận Lạc Nhai Cốc thì căn bản không có thời gian bố trí mai phục, làm sao có thời giờ triệu tập thêm người?"
"Cho dù hiện tại người đi truyền lệnh, nơi đây cách Chiêm Mộc Quốc chúng ta hơn tám trăm vạn dặm, chỉ sợ viện quân căn bản không kịp chạy tới nơi này, trận chiến cũng đã kết thúc!"
Địch Huy cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy tuy rằng Cao Quyết Vĩnh nhìn như một người thô kệch, những thật ra hắn đã suy nghĩ kỹ càng, nói chuyện cũng rất có lý.
"Vậy tướng quân, theo ý kiến của ngươi, chúng ta có mấy thành chắc thắng?"
"Chín thành!"
Cao Quyết Vĩnh không hề do dự giơ chín ngón tay lên.
"Cao như vậy!" Địch Huy có chút kinh ngạc.
Cao Quyết Vĩnh cười hắc hắc, từ trong lòng lấy ra một sách nhỏ làm bằng da dê màu vàng, vỗ vào ngực Địch Huy.
"Nữ Đế bệ hạ đã nói rất rõ ràng, đối phó với đối thủ cường đại nhất định phải hành động khi họ không đề phòng, đánh bất ngờ!"
"Hiện giờ chúng ta có thiên thời địa lợi, trong tay còn có hơn mười kiện linh khí cường đại, chỉ cần dám ra tay thì phần thắng vẫn tương đối lớn!"
Từ sau khi Đông Hoàng Tử U cai quản Động Nguyên Thiên, bộ quân giới của Động Nguyên Thiên lập tức nổi lên một cơn lốc học tập theo nàng.
Rất nhiều tướng lĩnh bắt đầu nghiên cứu một số trận chiến trước kia của Đông Hoàng Tử U, đồng thời nghiên cứu chiến thuật của nàng, cũng hỏi một số kiến giải của Đông Hoàng Tử U đối với binh pháp.
Cao Quyết Vĩnh chính là một người trong số đó.
Quyển sách nhỏ màu vàng này chứa đựng một số hiểu biết của hắn về binh pháp của Đông Hoàng Tử U.
Bởi vì Địch Huy là thân tín của hắn, cho nên hắn hào phóng đưa quyển sách cho hắn, hy vọng Địch Huy học tập binh pháp nhiều hơn.
Địch Huy mở quyển sổ nhìn thoáng qua, lập tức hiểu được ý định của Cao Quyết Vĩnh.
Liên tưởng đến việc Đông Hoàng Tử U là một kỳ tài chiến thuật được Cửu Thiên Tiên Vực công nhận, hắn nhanh chóng cảm thấy Cao Quyết Vĩnh cũng không phải cuồng vọng tự đại.
"Đúng vậy, hiện giờ chúng ta chiếm cứ địa hình có lợi, một khi ra tay tất như trời giáng kì binh, tuyệt đối có thể làm cho đối phương chuẩn bị không kịp!"
"Tám chữ ‘Xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị’ này của Nữ Đế bệ hạ quả thực là pháp bảo để chúng ta giành chiến thắng!"
Cao Quyết Vĩnh gật đầu, nhìn thoáng qua sắc trời rồi nói: