Đám binh lính Hổ Tề Quốc này cực kỳ tàn ác, thậm chí sau khi giết nữ tử phe địch, bọn chúng còn tiến hành dâm ô cực kỳ vô nhân đạo.
Lãnh Hồng Nhan nàng tuyệt đối không thể bị bọn chúng đối xử như vậy!
Vì thế Lãnh Hồng Nhan quay đầu lại, cắn răng nhìn Hỉ Nhi, nói: "Hỉ Nhi, ngươi tin ta không?"
“Tin!” Hỉ Nhi không chút do dự gật đầu.
Lãnh Hồng Nham kiên quyết nói: "Vậy ngươi ôm chặt eo ta, nhớ kỹ dù thế nào cũng không được buông tay!"
“Dạ!” Hỉ Nhi căn bản không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng ôm chặt eo Lãnh Hồng Nhan.
Đợi nàng tỉnh táo lại thì Lãnh Hồng Nhan đã cõng nàng nhảy xuống huyền nhai.
Vương Mạnh kinh ngạc nhìn Lãnh Hồng Nhan cõng Hỉ nhi nhảy xuống huyền nhai, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần, không khỏi thở dài:
“Nha đầu này thật sự là một kẻ mất trí!”
Hắn nghĩ rằng huyền nhai này sâu không thấy đáy, Lãnh Hồng Nhan chỉ cần nhảy xuống liền nhất định phải chết.
Vì vậy sau khi tùy ý xem xét, liền dẫn đại quân bỏ đi.
…
Không biết đã bao lâu rồi.
Dưới vách đá.
“Ưm!”
Lãnh Hồng Nhan tỉnh dậy trong cơn đau nhức ở đầu, có thể chất bất phàm, nàng nhanh chóng khôi phục ý thức.
Chạm vào ngọc bội thiếp thân trước ngực, lúc này nó đã hoàn toàn vỡ vụn.
Lãnh Hồng Nham không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng:
“Thanh Liên Huyền Ngọc này không hổ là thượng phẩm pháp bảo hộ thân, nếu không có nó giúp, từ huyền nhai cao như vậy nhảy xuống, mình và Hỉ Nhi đã sớm tan xương nát thịt rồi!”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại trên lưng mình, Lãnh Hồng Nhan liền vộ vàng lật người, dùng tay vỗ nhẹ lên mặt Hỉ Nhi.
“Hỉ Nhi, tỉnh tỉnh!”
Sau vài cái vỗ nhẹ, Hỉ Nhi cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Cửu công chúa, chúng ta không chết?!”
Hỉ Nhi biết mình luôn nằm sấp trên lưng Lãnh Hồng Nhan, bây giờ Lãnh Hồng Nhan còn sống, điều đó có nghĩa là nàng không nằm mơ.
Lãnh Hồng Nhan gật gật đầu, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh:
“Chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!”
Hi Nhi nhanh chóng đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:
"Cửu công chúa, bây giờ chúng ta đã thoát khỏi sự truy bắt của Hổ Tề Quốc, chắc chắn bọn chúng cho rằng chúng ta đã chết, vì sao phải vội vã rời đi như vậy?"
Nàng nghĩ thầm, hiện tại Vân Tễ Quốc của Cửu công chúa đã là vong quốc.
Dù truy binh Hổ Tề Quốc có thể sẽ dời đi, nhưng vạn nhất bọn chúng rút chậm, Cửu công chúa vội rời đi như thế, vừa vặn đụng phải bọn chúng thì nguy rồi.
Chẳng thà nhân cơ hội này tu thân dưỡng tức, đợi tình thế này qua đi rồi ra ngoài cũng không muộn.
Trong đôi mắt đẹp của Lãnh Hồng Nhan đều là vẻ kiên quyết:
“Mấy ngày trước ta nghe nói Thiên Cô thành sắp tổ chức buổi đấu giá long trọng, trong buổi đấu giá này, có một món bảo vật ta nhất định phải lấy được.
“Cho nên ta phải đến Thiên Cô thành, lấy được bảo vật kia, như vậy mới có hi vọng đánh bại Hổ Tề Quốc, báo thù cho phụ hoàng mẫu hậu, còn có mấy vị hoàng huynh hoàng tỷ đã chết của ta !”
Nghe được lời nói của nàng, Hỉ Nhi lập tức sửng sốt.
“Cửu công chúa, ta nghe nói thế lực của thành chủ Thiên Cô thành kia cực kỳ lớn, cuộc đấu giá tổ chức ở đó nhất định phải có quy định cực kỳ cao.”
“Hiện tại ngươi đang bị Hổ Tề Quốc truy sát, xuất đầu lộ diện như vậy, chỉ sợ sẽ khiến Hổ Tề Quốc chú ý, chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới!”
Lãnh Hồng Nhan nghe xong, cắn răng nói:
"Vì báo thù, vì khôi phục Vân Tễ Quốc của chúng ta, dù nguy hiểm lớn hơn nữa, ta cũng phải đi!”
“Nhưng…”Hỉ Nhi vẻ mặt lo lắng, “Cho dù chúng ta vào Thiên Cô Thành, với thế lực của Thiên cô thành, chúng ta cũng không có hi vọng tiến vào buổi đấu giá!”
Lãnh Hồng Nha nghe xong, trên mặt lộ vẻ khốn đốn nồng đậm.
Vấn đề mà Hỉ Nhi nói, mới là điểm mấu chốt nhất.
Thiên Cô thành uy danh vang xa, đối với người Xích Tiêu Thiên mà nói càng như sét đánh bên tai.
Theo hiểu biết của nàng, cuộc đấu giá lần này là do thành chủ tự mình tổ chức, có thể tiến vào buổi đấu giá, đều là hào kiệt bá chủ một phương.
Nàng chỉ là công chúa của một tiểu quốc ở Xích Tiêu Thiên, chỉ sợ không thể vượt qua tầng lớp canh gác ở Thiên Cô thành, tiến vào trong hội trường buổi đấu giá.
Nhưng!
Vì người nhà đã chết, vì bách tính Vân Tễ Quốc, nàng không còn lựa chọn nào khác!
Lãnh Hồng Nhan cắn răng, nói với vẻ kiên quyết:
“Ta nhất định phải lấy được bảo vật ta muốn, cho dù núi kiếm và biển lửa cũng phải đi!”
Thiên Cô Thành.
Nằm phía nam bên ngoài biên cảnh Xích Tiêu Thiên.
Thành trì quy mô to lớn, có thể so với một quốc gia, kiến trúc xa hoa tráng lệ, tràn đầy khí thế.
Thành này tọa lạc trên một bình nguyên khổng lồ, bốn hướng đông tây nam bắc đều có cổng thành, mỗi hướng đều tiếp nối một con đường cái rộng lớn, bốn phương thông suốt.
Có thể nói là vị trí địa cực tốt, chiếm hết chỗ tốt trong phong thủy.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong thành, khiến cảnh kiến trúc trong thành hiện rõ vẻ tráng lệ huy hoàng.
Giữa hàng ngàn phong cảnh, thành chủ đại điện của trung tâm Thiên cô thành lại càng vô cùng bắt mắt, khiến người chú ý.
Mọi người trong thành đều có thể thấy trước cổng thành chủ đại điện, có hai ba ngàn hộ vệ đầy đủ võ trang canh giữ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Có tu sĩ tùy tiện liếc nhìn, liền phát hiện tu vi những hộ vệ này đều không thấp, toàn bộ đều trên linh luân cảnh.
Chỉ riêng khí thế này đã khiến người cảm giác phòng thủ sâm nghiêm, không thể tùy tiện tới gần.
"Thiên Cô thành năm năm một lần sẽ tổ chức hội đấu giá, nghe nói yêu cầu rất cao, hôm nay vừa nhìn, ngay cả thủ vệ giữ cửa cũng mạnh như vậy, thật sự là danh bất hư truyền !"
“Đó là đương nhiên, đại danh của Thiên cô thành thành chủ Tiễn Thông Thiên, ở Cửu Thiên Tiên vực như sấm bên tai, có vô số tông môn, thánh địa, hoàng tộc hào môn qua lại với hắn, ai gặp hắn cũng phải bán ba phần mặt mũi, thật sự là một thương nhân thủ đoạn thông thiên!”