“Ai, đáng tiếc chúng ta thân phận thấp kém, thực lực nhỏ yếu không đủ tư cách tiến vào tường viện của thành chủ đại điện.
"Loại chuyện tốt này chúng ta vẫn là đừng nghĩ nữa, hôm nay có thể dạo một vòng bên ngoài thành chủ đại điện, cũng coi như không uổng chuyến đi này!"
…
Thành chủ đại điện chính là nơi tổ chức hội đấu giá kỳ trước.
Rất nhiều người chạy đến tham gia náo nhiệt nhưng không đủ tư cách tiến vào thành chủ đại điện, chỉ có thể ở bên ngoài tường thành ngước nhìn thành chủ đại điện cao lớn uy nghiêm mà tự thán.
Nhìn những người lần lượt bước vào khu nhà, những người này đều tỏ ra ghen tị và kính nể.
Dựa theo yêu cầu của hội đấu giá Thiên Cô thành lần này, tổng cộng có trên vạn người có thể tiến vào đại điện.
Lúc này trên quảng trường trước thành chủ đại điện, đã có một đoàn người vây quanh, họ đang vội vã đi về cửa chính của thành chủ đại điện.
Mọi người nhìn về phía cửa đại điện chỉ thấy hai bên có đứa bé giữ cửa, còn có một lão giả mặc áo bào màu tro đứng bên trong cửa.
Lão giả khí thế uy nghiêm, chỉ cần nhìn từ xa, liền có thần thái không giận tự uy, khiến người nhìn không nhịn được hơi cúi đầu.
"Không hổ là quản sự Thiên cô thành, khí thế này của Minh lão thật là mạnh!”
Người quen thuộc với Minh Húc Quang, quản sự Thiên Cô Thành, lập tức không nhịn được cảm khái một tiếng.
Họ chú ý đến Minh Húc Quang gần như rất ít mở miệng, có rất nhiều người đi ngang qua hắn, nhưng dường như hắn không nhìn thấy.
Nhiều người cũng tỏ vẻ rất hiểu về chuyện này.
Địa vị Minh Húc Quang ở Thiên Cô thành chỉ thấp hơn thành chủ một chút, có thể nói là quyền cao chức trọng, cực kỳ có uy vọng.
Mặc dù những người đến đây tham gia đấu giá đều là quyền quý hào kiệt nhưng nếu thân phận không bằng hắn, vậy cũng không có tư cách để hắn xem trọng.
Thỉnh thoảng có người muốn lôi kéo quan hệ, chủ động chào hỏi, hắn nhiều nhất chỉ khẽ gật đầu thôi cũng đủ thấy được thái độ cao cỡ nào.
Mãi cho đến khi một công tử mặc trường bào màu trắng ngà, ăn mặc cực kỳ sang quý đường hoàng ddi đến trước cửa, vẻ mặt của Minh Húc Quang mới thay đổi.
Chỉ thấy Minh Húc Quang mỉm cười, chắp tay nói : "Vân thế tử!"
Công tử mặc trường bào màu trắng ngà khác chính là Quân Đạt, hoàng tộc Xích Tiêu Thiên.
Bởi vì Quân Đạt phụ trách rất nhiều sinh ý giữa hoàng tộc và Thiên Cô Thành, cho nên Minh Húc Quang và Quân Đạt rất quen thuộc.
Hơn nữa Vân Quân Đạt là con cháu hoàng tộc đỉnh cấp của Xích Tiêu Thiên nên có tư cách để Minh Húc Quang chủ động chào hỏi.
Vân Quân Đạt là người khiêm tốn, không quan tâm lắm, nhanh chóng chào lại: “Chào Minh lão!”
Minh Húc Quang nói: "Bao gian chữ Thiên đều trống, lão phu sai người dẫn thế tử qua!"
“Được, cảm ơn Minh Lão!” Vân Quân Đạt khẽ mỉm cười, nhìn qua rất hài lòng.
Mọi người đều biết, hội trường đấu giá của Thiên cô thành thành chủ đại điện, sắp đặt bao gian đẳng cấp nghiêm minh.
Bao gian chữ Thiên chỉ chuyên cung cấp cho khách quý thân phận cực kỳ hiển hách sử dụng.
Ví dụ hoàng tộc thân vương một phương thiên địa, hoặc tổng minh chủ của giới võ đạo, thánh chủ thánh địa đỉnh cấp, mới có tư cách vào trong.
Vân Quân Đạt là thế tử hoàng tộc Xích Tiêu Thiên, coi như miễn cưỡng đủ tư cách vào bao gian chữ Thiên.
Chon nên Minh Húc Quang chủ động an bài bao gian chữ Thiên, cũng để cho Vân Quân Đạt cảm nhận được thành ý của mình.
Ngay khi Vân Quân Đạt chuẩn bị bước vào, một giọng nói trẻ tuổi vang lên sau lưng hắn.
“Bao gian chữ Tôn còn trống không?”
Vân Quân Đạt nghe xong giật mình chấn kinh, vội vàng quay người lại nhìn
Chỉ thấy người hỏi là một thiếu niên mặc lục y, phía sau thiếu niên còn có một thanh niên anh tuấn tầm hai mươi, mặc hoàng bào.
Thanh niên anh tuấn khí vũ bất phàm, trên người ẩn ẩn có huyền quang dao động, khí chất so với Vân Quân Đạt thế tử Xích Tiêu Thiên còn cao quý hơn một mảng lớn.
Mọi người ở đây nghe được câu hỏi của lục y thiếu gia, đều dừng chân nhìn về phía hắn, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bao gian chữ Tôn là bao gian yêu cầu cao nhất trong thành chủ đại điện
Phải biết rằng trong thành chủ đại điện có năm cấp bậc bao gian: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tôn.
Cấp bậc Chữ Tôn còn cao hơn chữ Thiên.
Xưa nay chỉ có quân chủ một phương thiên địa mới đủ tư cách tiến vào.
Nhưng quân chủ thiên địa không chỉ thân phận cực kỳ cao quý, mà còn có rất nhiều việc phải làm, cơ bản không rảnh tham gia loại đấu giá này.
Cho nên bao gian chữ Tôn chẳng những thưa thớt, hơn nữa vẫn luôn trống.
Không ai ngờ hôm nay lại có người đến hỏi bao gian chữ Tôn.
Chỉ là hoàng bào thanh niên phía sau lục y thiếu niên nhìn qua không phải quân chủ một phương thiên địa, chẳng lẽ hắn có lai lịch bối cảnh lớn gì ?
Ôm nghi vấn đồng dạng, Minh Húc Quang nói:
"Bao gian chữ Tôn vẫn trống, nhưng xưa nay chỉ có thiên địa quân chủ mới có thể tiến vào, không biết hai vị lai lịch thế nào?"
Hắn vốn không tùy ý nói chuyện, nhưng hai người trước mặt, đặc biệt là thanh niên mặc áo hoàng bào khí vũ bất phàm, hắn liền hỏi nhiều thêm một câu.
Lục y thiếu niên lấy ra một khối đồng bài (lệnh bài đồng) có huyền quang quấn quanh, đưa lên phía trước :
"Người đứng sau tôi là thiếu gia Hỏa Kỳ Lân Dương gia của Thái Cổ Thần Đình, thân phận này đã đủ chưa?"
Ôi!
Thái cổ thần đình!
Hỏa Kỳ Lân Dương Gia!
Chín chữ này như sấm sét nổ vang, chấn động toàn bộ thành chủ đại điện.
Không chỉ Vân Quân Đạt và đám hào kiệt quý trụ đến trước tham gia buổi đấu giá, mà cả Minh Húc Quang cũng hơi sốc.
Đối với vô số người Cửu Thiên Tiên Vực thì Thái Cổ Thần Đình chính là thế lực ẩn thế có thể nghe nhưng không hể chạm tới, vô cùng cường đại và uy nghiêm.
Mà Hỏa Kỳ Lân Dương gia đối với vô số đại nhân vật đỉnh cấp của Cửu Thiên Tiên Vực, lại càng như sấm bên tai.
Lời đồn tổ tiên Dương gia chính là huyết mạch đích truyền của Thái cổ thần thú Huyền tâm hỏa kỳ lân, bản thân có thiên phú tu đạo mạnh mẽ.