“Sau khi hấp thụ Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm, phải vận chuyển huyền lực trong thân thể bảy bảy bốn chín chu kỳ mới có thể kích hoạt được thần thông.”
“Bây giờ tình thế gấp gáp, không kịp đợi thêm nữa!”
Lãnh Hồng Nhan nhìn thấy cả nhà Hoàng Thu Chí đang bị đại quân Vương Mãnh vây giữ, trong lòng lo lắng, vội ngự khí lao ra.
“Dừng tay!”
Nàng ấy lấy kiếm Thanh Hoa Linh của mình ra, một luồng kiếm quang lóe lên, chém gãy mũi tên đang bắn về phía người nhà Hoàng Thu Chí, đáp xuống giữa đám người.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn Vương Mãnh chằm chằm:
“Ngay cả người vô tội mà cũng phải đuổi cùng giết tận, các ngươi khác gì bọn cầm thú chứ?”
Vương Mãnh có chút sững sờ:
“Cửu công chúa, ngươi còn chưa chết?”
Hắn ta thầm nghĩ Lãnh Hồng Nhan đúng là mạng lớn, nhảy từ trên vách núi cao như vậy mà vẫn không chết, đúng là kỳ tích!
Lãnh Hồng Nhan vừa điên cuồng vận chuyển huyền lực Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm trong cơ thể, vừa làm tư thế chuẩn bị chiến đấu:
“Lãnh thổ chưa lấy lại, thù lớn chưa báo, ta không dám chết!”
Tất cả mọi người như Vương Mãnh, Hoàng Thu Chí nghe vậy đều có chấn động.
Đúng là cô gái kiên cường!
Bọn họ cũng không ngờ, cửu công chúa nhỏ nhất của hoàng tộc Vân Tế Quốc lại chủ động gánh lấy trọng trách to lớn như vậy sau khi mất nước.
Vương Mãnh cười lạnh một tiếng:
“Nói hay đến đâu cũng vô dụng, thực lực ngươi không đủ, rốt cuộc cũng chỉ là con dê đợi làm thịt mà thôi!”
“Bắt nàng ta lại cho ta, dám phản kháng thì giết chết!”
Vung bàn tay lớn, lập tức có ba phó tướng cảnh giới Thần Phách đỉnh cao lao đến Lãnh Hồng Nhan.
Linh khí quanh người Lãnh Hồng Nhan bùng nổ, cầm kiếm vung thẳng lên trời.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Kiếm vừa chém ra, thanh hoa nở rộ, kiếm khí như trăm hoa đua nở.
Ba phó tướng kia chưa kịp hừ một tiếng đã bị kiếm khí hung hãn này chém đứt yết hầu, đều rơi đầu mất mạng.
“Hả?”
Vương Mãnh nhíu mày: “Tu vi nha đầu thối này hình như mạnh lên rồi!”
Hắn ta cẩn thận cảm nhận thử, phát hiện Lãnh Hồng Nhan đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ, chỉ thấp hơn cảnh giới Tôn Giả trung kỳ như hắn một cảnh giới nhỏ mà thôi.
“Xem ra phải để đích thân bổn tưởng ra tay rồi!”
Vương Mãnh nâng tay, giơ đao Thanh Long Phá Nguyệt của mình lên.
“Trảm Thiên Đao Pháp!”
Một luồng đao quang kinh thiên rơi xuống, chấn động trong vòng mười dặm xung quanh.
Lãnh Hồng Nhan chỉ cảm thấy da đầu rét lạnh, vội vàng nâng kiếm Thanh Liên Hoa lên cản phía trước.
Rầm!
Đao khí bùng nổ hóa thành một con rồng khổng lồ điên cuồng nghiền nát kiếm khí Thanh Hoa Linh.
Lãnh Hồng Nhan cảm thấy cổ tay đau đớn liên hồi, suýt nữa bị đao khí hùng bạo này đánh bại, không khỏi phải thét lên đau đớn, ngã mạnh ra sau cách xa cả ba trượng.
Đôi mắt chấn động, vô cùng e ngại nhìn Vương Mãnh, tròng lòng Lãnh Hồng Nhãn vô cùng lo lắng.
“Thần thông, mau đến đi!”
Thân hình Vương Mãnh nặng nề, đáp xuống trước mặt Lãnh Hồng Nhan, kiêu căng nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng ấy:
“Nha đầu thối, ngươi mới tăng thêm chút tu vi mà đã vội vàng tự tìm đường chết vậy rồi!”
“Chỉ vậy mà cũng muốn giành lại Vân Tế Quốc, muốn báo thù cho mẫu hậu và người nhà đã chết của ngươi sao?”
Hắn ta vừa dứt lời, một luồng linh khí bỗng bùng nổ từ trên người Lãnh Hồng Nhan.
Đôi mắt to tròn của Lãnh Hồng Nhan bỗng chốc tràn đầy vẻ vui mừng: “Thành công rồi!”
Vừa nãy bị Vương Mãnh đánh ngã xuống đất, nàng ấy đã dùng cách thức tự sát để vận hành siêu tốc huyền lực của Tạo Hóa Thanh Liên.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, để nàng ấy thuận lợi hoàn thành vận chuyển được bảy bảy bốn chín chu kỳ.
“Chết đi cho ta!”
Lãnh Hồng Nhan bỗng đứng bật dậy, tay cần kiếm Thanh Hoa Linh đâm về phía Vương Mãnh.
Vù!
Lúc này một luồng kiếm quang sáng rực lóe sáng từ sau lưng Lãnh Hồng Nhan, ngưng tụ thành quang ảnh thần kiếm màu xanh khổng lồ, chiếu sáng trong bán kính mười dặm!
Vương Mãnh bỗng trừng lớn mắt: “Kiếm tướng!”
Kiếm tướng, chính là một loại kỹ năng thần thông trong kiếm đạo.
Tướng, chính là pháp tướng.
Kiếm tướng, pháp tướng của kiếm, ngưng tụ kiếm khí, kiếm ý, kiếm tâm, ba cái hợp làm một thể, tự tạo thành thần uy một phương.
Một khi giải phóng kiếm tướng thì mỗi một kiếm của người dùng kiếm đều có sức mạnh tăng gấp trăm lần, hơn nữa lúc xuất kiếm có thể dựa vào kiếm tướng để hấp thụ linh lực của người xung quanh biến thành kiếm lực của mình.
Vì vậy, kiếm tướng có tác dụng gia tăng kiếm lực và liên tục duy trì linh lực của người cầm kiếm, có thể gọi là thần thông vô cùng mạnh.
Vương Mãnh không ngờ, Lãnh Hồng Nhan sau khi bị hắn ta đánh bại lại đột nhiên có được thần thông kiếm pháp này.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Không đợi Vương Mãnh định thần lại, kiếm khí của Lãnh Hồng Nhan đã bùng nổ uy năng gấp trăm lần, mạnh mẽ rơi xuống.
Vương Mãnh vội vàng dùng hết sức mình đỡ lấy, nhưng lần này Lãnh Hồng Nhan dựa vào sức mạnh kiếm khí, trực tiếp dùng một kiếm chém đứt đao Thanh Long Phá Nguyệt của hắn ta, hơn nữa còn chém cả người hắn ta thành hai nửa.
Xoẹt!
Các binh sĩ Hổ Tề Quốc thấy vậy đều sợ đến mức dựng cả tóc gáy, thoáng chốc đã hoảng loạn.
“Thanh Hoa Kiếm Pháp!”
Bởi vì bên cạnh đều là tu sĩ, nên Lãnh Hồng Nhan dựa vào sự trợ giúp từ kiếm tường càng chiến đấu dũng mãnh hơn, trực tiếp chém giết đại quân của Hổ Tề Quốc, chém giết bọn họ thành từng mảnh như thể cắt dưa xắt rau vậy.
Sau mười kiếm, nàng ấy đã giết sạch toàn bộ đại quân Hổ Tề Quốc!
Hoàng Thu Chí thấy vậy bất giác cũng cảm thấy vô cùng kích động:
“Cửu công chúa có thể có được cơ duyên này đánh trả lại, đây đúng là tin vui tuyệt vời, chứng tỏ cơ hội Vân Tế Quốc chúng ta được khôi phục nằm trong tầm mắt thôi!”
Hỉ Nhi cũng vô cùng vui mừng kích động chạy ra từ trong bụi cỏ, nắm chặt lấy tay Lãnh Hồng Nhan:
“Cửu công chúa, cuối cùng người cũng thành công rồi!”
Lãn Hồng Nhan vui vẻ cười, bây giờ thần thông đã được kích hoạt, thần thông kiếm tướng cũng có sức chiến đấu cực mạnh.
Chỉ cần nàng ấy cố gắng tu luyện, năng cao tu vi lên đến Chuẩn Đế Cảnh thì không chỉ việc khôi phục Vân Tế Quốc, mà tự tay mình đâm chết quốc vương Hổ Tề Quốc căn bản chẳng còn vấn đề gì!
Soạt!