Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.
Tên này hay lắm!
Chỉ nhắc đến Đế Phu một câu thôi, mà mấy người này đã ngừng đấy chủ động đến tạ tội, đúng là sợ đến mất trí mà!
Mọi người không nhịn được nhìn sang Lâm Hiên, thầm nghĩ uy nghiêm của Đế Phu đúng là như trời, khiến người ta lúc này cũng cảm thấy kính sợ!
Lúc này, năm người áo đen đều chủ động cởi mặt nạ, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống đất cúi đầu:
“Chúng ta vô ý làm phiền nhã hứng của Đế Phu, mong Đế Phu đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân!”
Lãnh Hồng Nhan ngước nhìn Lâm Hiên, ánh mắt đầy vẻ kính cẩn, cẩn thận hành lễ:
“Mong Đế Phu thứ tội!”
Ánh mắt Lâm Hiên thản nhiên liếc nhìn Lãnh Hồng Nhan và năm người áo đen.
Thực ra vừa nãy, khi Lãnh Hồng Nhan ngưng tụ ra kiếm tướng kinh thiên kia, Lâm Hiên đã dùng thần niệm đi xem xét.
Biết được đại khái cảnh ngộ Lãnh Hồng Nhan, Lâm Hiên vốn muốn âm thầm ra tay giúp nàng ấy thoát khỏi khốn cảnh, cũng xem như cứu nàng ấy và người Vân Tế Quốc một mạng dưới mắt mình.
Không ngờ Minh Húc Quang đến đó tùy ý nói một câu, mà đã khiến bọn họ sợ hãi chủ động đến tạ tội rồi.
Lâm Hiên cảm thấy, bọn họ có lẽ mơ hồ cảm nhận được thần niệm của hắn đang tìm kiếm, nên trong lòng mới hoảng loạn bất an.
Thế nhưng, nói ra thì những người này và Lâm Hiên cũng không có liên quan gì, hắn cũng không thể nói là tha thứ hay không.
Vì vậy hắn chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, rồi dời mắt đi.
Thấy Lâm Hiên không lên tiếng, Minh Húc Quang lại nói:
“Thành chủ, năm người này đều là người tham gia hội đấu giá hôm trước, ta đều nhớ rõ tên tuổi và lai lịch bọn họ.”
Tiền Tiên Thông ngầm hiểu, lạnh lùng liếc nhìn năm người áo đen:
“Đế Phu không so đo, vậy các ngươi đi cả đi!”
Năm người áo đen nghe vậy vội vàng hạnh lễ, lui đi.
Nhưng bọn họ rời đi cũng không thoải mái.
Bởi vì bọn họ cũng đã nghĩ đến, lần này tranh đoạt xương Thiên Khiển Chí Tôn, át hẳn đã ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Cô Thành.
Với năng lực của Tiền Thông Thiên, nhất định sau này sẽ khiến bọn họ gặp rắc rối lớn.
Thậm chí, rất có khả năng còn muốn mạng bọn họ!
Sau khi năm người áo đen rời đi, Mộ Ấu Khanh nhìn vào tay trái Lãnh Hồng Nhan, vẻ mặt hiếu kỳ:
“Cô nương, trông cô cũng là người có khí chất phú quý, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà lại cam tâm tự hại mình cũng phải có được Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm vậy?”
Lãnh Hồng Nhan nhìn theo âm thanh của Mộ Ấu Khanh, án mắt có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ nàng ấy trông cũng rất đẹp rồi, nhưng nàng ấy cảm thấy so với Mộ Ấu Khanh thì thực sự bản thân quá bình thường.
Làn da Mộ Ấu Khanh trắng mịn, khí chất cao quý nhưng lại tươi trẻ, nho nhã như tiên, mọi thứ đều hoàn mỹ vô hạn.
Lãnh Hồng Nhan sợ mình thất lễ, vội dời mắt, nói:
“Bẩm công chúa, tiểu nữ tên Lãnh Hồng Nhan, là cửu công chúa của Xích Tiêu Vân Tế Quốc.”
“Bởi vì Hổ Tề Quốc kề cạnh ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt nước ta, tàn sát phụ hoàng mậu hậu hoàng huynh hoàng tỷ ta, vì vậy ta mới gấp gáp lấy Tạo Hóa Thanh Liên tam phẩm nâng cao bản thân, báo thù cho người thân, giành lại Vân Tế Quốc của ta!”
Mộ Ái Khanh nghe vậy thì vẻ mặt có chút thương cảm:
“Thì ra là vậy. Xem ra ngươi cũng là mệnh khổ nên mới gặp phải chuyện như vậy!”
Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Mộ Ái Khanh, Lãnh Hồng Nhan có chút cảm động:
“Công chúa quả thực nhân từ, tiểu nữ cảm kích sâu sắc!”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu thấy Lãnh Hồng Nhan bi thương như vậy, cũng động lòng trắc ẩn.
Vẻ mặt Tuyền Châu u buồn nói: “Thì ra dì đáng thương như vậy, cả quốc gia cũng bị người ta khi dễ, còn phải tự chặt đứt ngón tay mình để báo thù!”
Tuyền Hi nhăn đôi mày nhỏ của mình: “Lúc đó có lẽ dì ấy rất đau nhỉ?”
Vẻ mặt Tuyền Hàm kinh sợ: “Đương nhiên rồi, lần trước lúc ta ngã, đầu ngón tay bị cứa vào đá cũng cảm thấy rất đau rồi, huống chi là dùng đao cắt chứ!”
Tuyền Ấu khẽ chớp đôi mắt to tròn: “Nếu có thể lấy lại ngón tay của dì ấy thì tốt rồi!”
Mấy đứa bé nói xong, bất giác đều nhìn sang Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh vội nói: “Các bảo bối, có phải các con muốn xin cha các con giúp không?”
Mấy đứa nhỏ Tuyền Châu đều che miệng, vẻ mặt kinh sợ: “Oa, dì nhỏ thật thông minh, thoáng chốc đã nhìn ra suy nghĩ của tụi con rồi?”
“Ha ha, dì nhỏ trước giờ đều thông minh mà!” Mộ Ấu Khanh nghe vậy thì cười như muốn nở hoa.
Tuyền Châu kéo Lâm Hiên: “Cha à, ngón tay của dì có thể chữa lành đúng chứ?”
Tiểu nha đầu cảm thấy cha mình chính là người đàn ông không gì không thể, chút vấn đề này đối với hắn mà nói có lẽ dễ như trở bàn tay.
Lâm Hiên cười gật đầu: “Ừ.”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy, vẻ mặt khiếp sợ quỳ xuống bái lạy:
“Tiểu nữ ti tiện, sao dám phiền đến Đế Phu?”
Nàng ấy thực sự không ngờ, Bắc Huyền Thiên Đế Phu cao cao tại thượng như ngồi trên mây lại đồng ý ra tay giúp mình.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói:
“Đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, mấy đứa nhỏ thật lòng muốn giúp ngươi như vậy, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
“Vâng!”
Lãnh Hồng Nhan nghe vậy vội cúi đầu hành lễ.
Nàng ấy hiểu rồi, mọi hành động của Lâm Hiên đều là vì mấy đứa nhỏ.
Chuyện này khiến nàng ấy cũng xúc động, Lâm Hiên đúng là vô cùng cưng chiều mấy đứa nhỏ, không hổ là phụ thân tốt, Huyền Băng Nữ Đế không hề chọn sai người!
Lúc này, Tiền Thông Thiên cười ha ha đem một hộp bảo vật xanh ngọc bích ra, bên trong chính là ngón tay bị cắt của Lãnh Hồng Nhan.
Hắn ta nịnh nọt nói:
“Đế Phu tại thượng, tại hạ suy nghĩ xương chí tôn này không tầm thường, e rằng còn có tác dụng khác, nên mới không đem ra đấu giá.”
“Bây giờ xem ra, đúng lúc tại hạ may mắn đoán trúng rồi!”
Hắn ta âm thầm vui mừng, cũng may hắn ta giữ lại đoạn xương chí tôn này nên mới có được một cơ hội khoe khoang trước mặt Lâm Hiên, đúng là vinh dự mà!
Lâm Hiên cười nhạt.