Việc này tương đương miễn mấy chục năm khổ tu, thậm chí càng lâu!
Lãnh Hồng Nhan suýt nữa kích động nhảy cẫng lên, cả người run rẩy, nhưng bởi vì đang đứng trước mặt Lâm Hiên nên nàng mới miễn cưỡng khống chế được chính mình.
Nàng lại vội vàng dập đầu hành lễ, vô cùng biết ơn, nói:
“Tiểu nữ có được sự trợ giúp của Đế phu là vinh hạnh lớn nhất kiếp này!”
“Đáng tiếc địa vị của tiểu nữ quá nhỏ, không có gì báo đáp, chờ sau khi khôi phục quốc gia, chắc chắn sẽ đắp nặn kim thân cho Đế phu, mỗi ngày tắm gội dâng hương để biểu đạt lòng biết ơn!”
Sau khi nói xong, sợ làm phiền Lâm Hiên, nàng vội vàng cúi người lui ra.
Mộ Ấu Khanh nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Hồng Nhan, hơi mỉm cười nói:
“Nàng bước đi nhẹ nhàng như vậy, xem ra sau khi có được tu vi Chuẩn Đế cảnh và Kiếm Tương thần thông, nàng đã có năng lực báo thù!”
Đám Toàn Châu vội vang giơ ngón tay cái về phía Lâm Hiên:
“Đều do cha ta lợi hại cho nên Lãnh a di này mới có thể có được hy vọng!”
Lâm Hiên cưng chiều xoa xoa đầu nhỏ của các nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Các nữ nhi càng ngày càng sùng bái yêu thích chính mình, người làm cha như hắn cảm thấy vô cùng thành tựu!
“Đúng là không phí công yêu thương các tiểu bảo bối!”
Lâm Hiên vui sướng hài lòng nghĩ thầm trong lòng.
Chờ sau khi yến hội kết thúc, hắn sẽ dẫn các nàng rời đi Thiên Cô thành.
Nhưng hiển nhiên các tiểu nha đầu không muốn trở về Thủy Tinh cung sớm như vậy, còn muốn ở ngoài chơi lâu chút.
Thượng Quan Kiệt và các thanh niên tài tuấn Bắc Huyền Thiên chủ động tạm biệt Lâm Hiên, chỉ có Mộ Ấu Khanh ở lại trông đám Toàn Châu cùng Lâm Hiên.
Sau khi bàn bạc thương lượng với nhau, bốn tiểu bảo bối quyết định đi dạo hội chùa, vì vậy đều đi đến bên cạnh Lâm Hiên:
“Cha, ngươi giúp chúng ta suy nghĩ xem đi nơi nào có hội chùa vui đi!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta muốn đi dạo hội chùa!”
Các tiểu nha đầu đều biết cha mình không gì không biết, chỉ cần hỏi hắn loại chuyện này, chắc chắn có thể giải quyết viên mãn.
Có được Cực Đạo Thánh Thư, Lâm Hiên biết rõ mấy chuyện này như lòng bàn tay.
Hắn nhìn về phía xa, nói:
“Nói đến hội chùa, khu vực Tây Bắc Cửu Đỉnh Thiên, Tịch La quốc có hội chùa bốn mùa nổi tiếng thiên hạ, không những một năm bốn mùa đều có, mỗi một lần hội chùa đều sẽ tổ chức suốt một tháng.”
“Dựa theo thời gian, hiện tại là thời điểm tổ chức hội chùa bốn mùa, ở đó có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt!”
“Oa!”
Các tiểu nha đầu nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, vội vàng lôi kéo Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh:
“Cha, tiểu dì, chúng ta nhanh chóng xuất phát đi!”
Lâm Hiên nhìn thấy các tiểu bảo bối sốt ruột như vậy, đành phải bất đắc dĩ cười, vung tay lên mang theo các nàng và Mộ Ấu Khanh đến Tịch La quốc.
Đến hoàng đô của Tịch La quốc, bọn họ nhìn thấy một biển người tấp nập, thương nhân tụ tập trên một con đường trải dài 800 dặm.
Các quầy hàng, ăn vặt, cửa hàng nhiều không đếm xuể, vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Mộ Ấu Khanh cũng phải khen ngợi một câu:
“Hội chùa bốn mùa của Tịch La quốc danh bất hư truyền, hội chùa lớn nhất Bắc Huyền Thiên chúng ta cũng không kịp một phần ba của nó, bởi vậy có thể thấy được sự giàu có và đông đúc của Cửu Đỉnh Thiên!”
“Ta nghe nói sau trận chiến của biểu tỷ với Cửu Đỉnh Đại Đế, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị diệt, chắc chắn tỷ phu và biểu tỷ đã sử dụng liên hoàn kế, biểu tỷ đi tiêu diệt đại quân Cửu Đỉnh Thiên trước, sau đó ngươi đi tiêu diệt Cửu Đỉnh Đại Đế!”
“Theo cảm nhận của ta, có lẽ rất nhanh Cửu Đỉnh Thiên sẽ bị biểu tỷ chinh phục, biểu tỷ phu ngươi nói xem có đúng không?”
Nghe vậy Lâm Hiên không khỏi bật cười, cô gái nhỏ này rất biết não bổ.
Nhưng nàng cũng đoán đúng được một chuyện, Cửu Đỉnh Đại Đế và Thần Đỉnh Cung đã bị hắn tiêu diệt cho nên Lâm Hiên cũng lười sửa lại chỗ sai của nàng.
Bình tĩnh mỉm cười: “Ừ!”
Mộ Ấu Khanh thấy Lâm Hiên gật đầu thì vô cùng vui vẻ.
Biểu tỷ và biểu tỷ phu đều là người của trời, đôi vợ chồng này nắm tay nhau, không có chuyện gì không làm được!
Đang nói chuyện thì các tiểu nha đầu bảo Lâm Hiên đi mua đường hồ lô cho các nàng ăn.
Bởi vì trên đường có quá nhiều người, sau khi mua xong đường hồ lô, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh mỗi người ôm hai tiểu bảo bối.
Toàn Hàm bị Mộ Ấu Khanh ôm, sau khi ăn đường hồ lồ được một lúc thì lấy một viên đưa đến bên miệng của Mộ Ấu Khanh:
“Tiểu dì, đường hồ lô này ăn rất ngon, ngươi cũng ăn một viên đi!”
Mộ Ấu Khanh lắc đầu cười:
“Tiểu dì đã là người lớn, không ăn đồ của trẻ con… Ưm!”
Còn chưa nói xong, Toàn Hàm đã nhét đường hồ lô vào trong miệng nàng.
Mộ Ấu Khanh nhấm nuốt mấy miếng xong nuốt xuống, hai mắt sáng rực:
”Rất ngọt, hương vị rất tuyệt!”
“Tiểu dì, lại đi mua thêm hai xiên nữa đi, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn!”
Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh lại mua hai xiên kẹo hồ lô mang theo, Lâm Hiên bất giác lắc đầu cười nhạt.
Cô gái này, miệng thì cứ nói mình là người lớn.
Nhưng cử chỉ hành động thế này đôi lúc rõ ràng rất trẻ con.
Nhưng như vậy cũng tốt, tính cách đơn thuần thẳng thắn như vậy mới có thể chơi chung với mấy đứa nhỏ Tuyền Châu được.
Cứ như vậy, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn mấy đứa nhỏ đi trên đường, ngắm nhìn đủ cảnh náo nhiệt bên đường.
“Cố lên! Cố lên!”
“Mau mau mau, đánh ngã nó!”
“Lợi hại lợi hại!”
Bên đường cách đó không xa vang lên tiếng gào thét ồn ào, có vẻ rất phấn khích.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn qua thì thấy chỗ truyền đên tiếng động có hơn trăm người vây quanh, như thể đang tiến hành thi đấu thể thao gì đó rất khốc liệt.
Lúc này mấy đứa nhỏ đã ăn xong kẹo hồ lô, cũng rất hiếu kỳ chỉ tay vào đám người:
“Ở đó đông người quá, chúng ta qua xem xem bọn họ đang chơi gì đi!”
Mấy đứa nhỏ vốn dĩ có tính cách rất náo nhiệt, lúc này mấy người kia kích động hô hào cũng thu hút bọn họ.