Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 1082 - Chương 1082. Quả Nhiên Phụ Thân Thông Minh Mà, Cái Gì Cũng Biết! (2)

Chương 1082. Quả nhiên phụ thân thông minh mà, cái gì cũng biết! (2) Chương 1082. Quả nhiên phụ thân thông minh mà, cái gì cũng biết! (2)

“Đúng vậy, ta cũng là người trong nghê đấu trùng, nhưng ba mươi năm nay chưa từng thấy trùng hùng mạnh như bọ cạp nọc vàng trước mắt này!”

“Tại hạ có tìm tòi về côn trùng, theo ta thấy, trên đời này rất khó có được côn trùng có thể thắng được bọ cạp nọc vàng!”

Mọi người ồn ào bàn tán về bọ cạp nọc vàng.

Có vài người thích đấu trùng, ánh mắt lại càng ngưỡng mộ nhìn chủ quầy.

Bọ cạp nọc vàng này có lẽ là tiên thiên linh trùng có chừng hai ba mươi năm tuổi thọ rồi, cực cực hiếm có, giá trị rất lớn, thực sự khiến bọn họ thèm muốn.

Mà nhìn thấy bọ cạp nọc vàng hung hãn như vậy, người có mặt ở đây muốn đấu trùng đều không còn suy nghĩ muốn lên đài thử nữa.

Theo bọn họ thấy, tỷ lệ của bọ cạp nọc vàng cao là vì thực lực của nó rất lợi hại.

Người trong sân đến cả rết đỏ còn không thẳng được, chứ nói chi đến côn trùng cấp bậc bá chủ như vậy!

Nhìn thấy mọi người đều chùng xuống, mấy đứa nhỏ Tuyền Châu chớp đôi mắt đen tuyền, nhìn sau lưng chủ quầy có rất nhiều đồ chơi trẻ em thú vị.

Sau đó cùng lên tiếng hỏi chủ quầy:

“Chú à, có phải thắng được con trùng này thì có thể lấy được đồ chơi sau lưng chú không?”

Mấy đứa nhỏ vốn chỉ cảm thấy đấu trùng rất vui, chứ cũng không có suy nghĩ tham gia.

Nhưng nhìn thấy sau lưng chủ quầy có rất nhiều đồ chơi thì mấy đứa nhỏ đều có hứng thú.

Bọn nhỏ cảm thấy, mấy thứ đồ chơi này chắc chắn là phần thưởng cho người thắng.

Chủ quầy khẽ cười, đồ chơi sau lưng hắn ta là để bán, không liên quan gì đến đấu trùng.

Có lúc đấu trùng không thành công, không kiếm được tiền thì phải dựa vào mấy đồ chơi trẻ em này để trang trải cho bản thân.

Nhưng nhìn thấy mấy đứa nhỏ Tuyền Châu khí chất bất phàm, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh làng càng cao quý, chủ quầy bèn nói:

“Nếu mấy đứa thực sự thắng được bọ cạp nọc vàng này, muốn bao nhiêu đồ chơi ta cũng có thể cho mấy đứa!”

Bàn tính trong lòng chủ quầy tính đến lưu loát.

Hắn cảm thấy những người cao quý như Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh sẽ không so đo việc thua mất vài lượng bạc.

Mà bọn họ nhìn qua rất sủng nịch bốn tiểu nha đầu, cho nên nhất định sẽ vì các nàng mà đấu trùng với mình.

Kim câu độc hạt ( bò cạp móc vàng) của mình có hai mươi năm thọ nguyên, sức chiến đấu siêu cường, có thể nói là tiểu bá chủ trong tiên thiên linh trùng.

Trên đời này côn trùng có thể thắng được kim câu độc hạt, tuyệt đối ít lại càng ít!

Cho nên hắn rất tính toán mà thuận theo lời nhóm tiểu nha đầu, chuẩn bị làm một mối làm ăn kiếm tiền ổn định mà không cần bồi thường.

Đám Tuyền Châu nghe chủ quán nói như vậy, vội vàng quay đầu làm nũng với Lâm Hiên.

“Cha, cha có thể giúp bọn con thắng mấy món đồ chơi không?”

"Đúng a, đồ chơi của thúc thúc rất đáng yêu, con thật sự rất thích!”

Đám tiểu nha đầu đều cảm thấy cha mình là nam hài tử cường đại nhất, hắn nhất định có cách giúp bọn họ thắng được mấy món đồ chơi kia.

Lâm Hiên sủng nịch gật đầu: "Có thể!"

Mặc dù đám tiểu nha đầu thân là hoàng tộc chí cao của Bắc Huyền Thiên, thường thấy vô số kỳ trân dị bảo.

Nhưng thực ra, chính vì nhìn thấy quá nhiều bảo bối như vậy, nên bọn họ mới có hứng thú với đồ chơi phía sau chủ quầy.

Bởi vì họ rất ít tiếp xúc với những đồ chơi như vậy, cho nên cảm thấy rất hứng thú và hiếu kỳ

Có giáo trình vú em hoàn hảo, Lâm Hiên hiểu rất rõ loại tâm lý này của đám nữ nhi bảo bối, tất nhiên sẽ thỏa mãn khát vọng của bọn họ.

Xôn xao!

Thấy Lâm Hiên đáp ứng đám Tuyền Châu, toàn trường bao gồm cả chủ quầy đều lộ ra chấn động.

Bọn họ thấy Lâm Hiên khí chất phi phàm, liền biết hắn tuyệt đối không phải người ăn nói lung tung.

“Chẳng lẽ vị công tử này có mang theo tiên thiên linh trùng còn lợi hại hơn kim câu độc hạt?”

Chủ quầy và mọi người nhìn Lâm Hiên với ánh mắt sáng rực.

Mộ Ấu Thanh không nhịn được hỏi Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, chúng ta không có tiên thiên linh trùng, vậy làm sao đấu được?"

Khi nàng hỏi điều này, mọi người có mặt đều hoang mang.

Thì ra vị thiếu gia này không có tiên thiên linh trùng, vậy tại sao hắn lại đồng ý với đám nữ nhi của mình?

Lâm Hiên khẽ mỉm cười, phóng ra chút thần niệm, bao phủ phạm vi mười dặm.

Dưới sự giám sát của La sát thần niệm cường đại, mọi hạt và bụi trong phạm vi mười dặm đều có thể được nhìn thấy trong mắt anh ta.

Ngón tay vừa động, trong khe gạch ở ngoài mấy dặm, lấy tới một con kiến sọc đỏ.

“Liền dùng nó tới so một trận đi.”

Ực!

Nhìn thấy con kiến sọc đỏ trước mặt, không chỉ chủ quầy mà tất cả mọi người có mặt đều ngây người.

Kiến sọc đỏ là một trong giống kiến ​​mạnh nhất trong loài kiến, di chuyển nhanh chóng, lực cắn mạnh, còn có độc tính nhất định.

Người thường bị nó cắn, sẽ có cảm giác đau nhói trên da, nghiêm trọng một chút sẽ nổi mụn đỏ.

Nhưng nếu đặt chung nó với kim câu độc hạt thì chẳng khác gì tiểu vu gặp đại vu, chó nhà đấu với sư tử.

Chưa kể độc tính của kim câu độc hạt gấp trăm lần kiến sọc đỏ, chỉ riêng thân hình to lớn của kim câu độc hạt, là có thể đè chết tươi kiến sọc đỏ.

Đặt cả hai cùng chỗ, kiến ​​sọc đỏ chắc chắn sẽ thua!

Vừa nghĩ tới đây, mọi người không khỏi lại nhìn Lâm Hiên.

“Vị công tử này thoạt nhìn có khí chất phi phàm, cũng không đến nỗi hoang ngang ngược như thế!”

“Nhưng dùng kiến sọc đỏ đấu với kim câu độc hạt, đây tuyệt đối là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong !”

Chủ quầy không nhịn được hỏi Lâm Hiên:

“Vị công tử này, ngươi xác định dùng kiến sọc đỏ?”

Không đợi Lâm Hiên trả lời, Mộ Ấu Khanh liền lấy một thỏi bạc ném ra:

“Lời biểu tỷ phu ta nói ra, chưa bao giờ sai!”

Mặc dù không thể hiểu được làm thế nào kiến sọc đỏ có thể đánh bại được kim câu độc hạt cường đại, nhưng Mộ Ấu Khanh biết biểu tỷ phu của nàng là thiên thượng chi nhân, có trí tuệ và kiến giải phi phàm.

Bình Luận (0)
Comment