Mộ Ấy Khanh cau mày, nhấc chân lên một chút liền bay lên không trung, đi được trăm trượng đáp xuống trước mặt nữ tử kia.
“Này, các ngươi một đám đại nam nhân lại đi ức hiếp một nữ tử yếu đuối?”
Mộ Ấu Khanh là kiếm tiên cấp bậc chuẩn thánh, trong đôi mắt đẹp có kiếm áp, chỉ cần một ánh mắt liền dọa cho đám nam tử vội vàng chạy trốn.
Xoay người, Mộ Ấu Khanh vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía nữ tử:
“Ngươi không sao chứ?”
Nữ tử rụt rè nhìn Mộ Ấu Khanh, sau đó vội vàng bế đứa trẻ quỳ lạy nàng:
"Đa tạ tiên tử đã cứu ta! Đa tạ tiên tử đã cứu ta! "
Nghe được lời của nàng ta, Mộ Ấu Khanh không khỏi cau mày, cảm thấy nữ tử này có gì đó không bình thường.
Ùng ục!
Trong lúc Mộ Ấu Khanh đang thất thần, tã lót trong lòng nữ tử đột nhiên lóe lên một đạo bạch quang.
Một hộp sọ trắng bệch từ trong tã lót rơi ra, lăn đến dưới chân Mộ Ấu Khanh.
"A!!!"
Mộ Ấu Khanh tưởng rằng nữ tử này đang ôm một đứa bé trong tay, không ngờ đó lại là một cái đầu lâu.
Nàng sợ đến mức lập tức nhảy dựng lên, kinh hãi vội vàng lui về sau, nhờ có Lâm Hiên đỡ vai nên nàng không vấp ngã xuống đất.
"Hài tử! Hài tử của ta!"
"Đầu hài tử sao lại rơi nữa? Mẫu thân giúp con nhận về a!"
Nữ tử không hề để ý đến Mộ Ấu Khanh đang sợ hãi, ôm tã lót bò tới chỗ đầu lâu phía trước, cầm lấy đầu lâu cho vào trong tã lót.
Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh đều chú ý đến, trong tã lót, ngoại trừ đầu lâu ra, bên trong còn có một bộ xương khô.
Đầu lâu và khung xương rất nhỏ, nhìn qua có lẽ là của một đứa nhỏ ba bốn tuổi.
Sau khi bình tĩnh lại, Mộ Ấu Khanh liếc nhìn Lâm Hiên: “Biểu tỷ phu, nữ tử này là một kẻ điên!”
“Đúng vậy.” Lâm Hiên lạnh nhạt gật đầu.
Lúc này một bà lão từ bên cạnh đi tới, thương hại nhìn nữ tử bị điên này, nói:
"Aiz, Vương quả phụ thật sự là mệnh khổ! Kết hôn chưa đầy một tháng thì trượng phu chết, ngậm đắng nuốt cay nuôi hài tử đến ba tuổi, thế mà ngay cả hài tử cũng lạc mất, tìm kiếm rất lâu cũng không tìm thấy, nàng bị bức đến phát điên a!” “
"Bây giờ nàng đã thành người điên nổi tiếng ở phụ cận chúng ta, thường xuyên bị người bắt nạt, trong nhà cũng không còn người thân tại thế, không có người giúp nàng, thật là đáng thương, đáng thương a! ”
Nghe đến đây, Mộ Ấu Khanh không khỏi lộ ra vẻ đồng tình, nhìn về phía Vương quả phụ đang ôm bộ xương núp ở trong góc.
Nàng quay đầu lại hỏi bà lão:
"Hài tử của nàng ta lạc ở đâu? Bộ xương trong tay nàng là thế nào?"
Bà lão trả lời:
"Ba tháng trước nàng dẫn hài tử đến mộ chồng dâng hương, kết quả vừa quay đầu thì phát hiện hài tử không thấy!"
"Sau này, không biết có phải vì không tìm thấy con nên bị bức điên không, nàng chạy đến bãi tha ma, không biết từ đâu đào ra một bộ xương, cả ngày ôm trong lòng coi nó thành con mình!"
Mộ Ấu Khanh nghe xong không khỏi cau mày, khẽ thở dài:
"Thật là một người đáng thương!"
Đám Tuyền Châu cũng nhướng mày, vẻ mặt thương xót.
Sau đó Mộ Ấu Khanh đi về phía Vương quả phụ, từ trong nạp giới lấy ra linh quả và mấy khối bạc đưa cho Vương quả phụ:
"Ở đây có một ít tiền và đồ ăn, ngươi cầm đi!"
Vương quả phụ sửng sốt một lát, nắm lấy tay Mộ Ấu Khanh, đau khổ cầu xin:
"Người hảo tâm, ngươi giúp ta tìm hài tử của ta! Hài tử của ta không thấy nữa! Hài tử của ta không thấy nữa!" "
"Ta mơ thấy nó bị ác quỷ bắt đi, ngươi nhất định phải đi cứu nó, ta cầu xin ngươi!"
Nói xong, nàng không ngừng dập đầu, trán gõ đến kêu vang thùng thùng, chỉ chốc lát đã dập đến huyết nhục mơ hồ.
Mộ Ấu Khanh vội kéo nàng ta dậy, sau đó lấy từ nạp giới ra dược thủy trị thương, bôi cho nàng.
Nhìn thấy Vương quả phụ đáng thương, đám Tuyền Châu không nhịn được nắm chặt tay Lâm Hiên:
"Cha, nàng thật đáng thương!"
"Nếu chúng ta giúp nàng tìm được hài tử, cha nói xem nàng có thể tốt lên không?
Lâm Hiên gật đầu: "Có thể."
Với y thuật cấp tông sư, Lâm Hiên biết rằng bệnh điên của Vương quả phụ là sau này mới bị, chỉ cần giải trừ bệnh căn, liền có hi vọng khôi phục.
Nói cách khác, giúp nàng tìm hài tử của mình.
Đám Tuyền Châu vội kéo tay Lâm Hiên, lắc lắc:
"Cha, người đi giúp nàng tìm một chút được không?"
Các nàng cho rằng cha mình không gì không làm được, vạn nhất cha tìm được thì sao?
Bà lão ở bên cạnh lắc đầu:
“Đã hơn ba tháng rồi, tri phủ cũng phái rất nhiều quan binh đi tìm, sống không thấy người, chết không thấy xác, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít, nếu có thể tìm được thì đã sớm tìm được rồi!"
Lâm Hiên thản nhiên nhìn bà lão, nói:
"Bà có biết nơi hài tử của nàng mất tích không?"
Lão thái bà thấy Lâm Hiên khí chất phi phàm, nghĩ thầm hắn chắc chắn không phải người thường, liền cung kính nói:
“Bẩm công tử, nơi hài tử của Vương quả phụ mất tích chính là trong rừng cách đây hơn năm mươi dặm, ở hướng tây bắc.”
“Nơi đó có mất ngàn mộ phần, vô cùng âm trầm, vừa nhìn là có thể phát hiện! "
Lâm Hiên gật đầu, sau đó nói với đám Tuyền Châu:
"Vậy cha đi xem một chút, bọn con và tiểu di ở trong tửu lâu đối diện đợi người!"
Từ lời mô tả của bà lão, Lâm Hiên cảm thấy việc hài tử của Vương góa phụ mất tích có lẽ không đơn giản.
Một đứa trẻ ba tuổi chỉ chớp mắt đã biến mất, ngay cả quan binh cũng tìm không thấy.
Mấy tháng sống không thấy người, chết không thấy xác, trong chuyện này có rất nhiều điểm không hợp lý.
Hơn nữa, đám nữ nhi rất hi vọng mình có thể đi tìm, vậy thì cố hết sức giúp một chút đi.
“Được!”
Đám tiểu nha đầu vội vàng gật đầu.
Sau đó Lâm Hiên bảo Mộ Ấu Khanh dẫn bọn họ vào tửu lâu.
Đồng thời bí mật bố trí một trận pháp phòng ngự viễn cổ trong tửu lâu, sau đó hóa thành một tia sáng hướng về rừng trúc cách đó năm mươi dặm.
...
Gió thổi hiu hiu, cành trúc đung đưa.
Sau khi một cơn gió u ám thổi qua, trong rừng trúc vang lên tiếng xào xạc, bầu không khí yên tĩnh liền lộ rõ sự âm u quỷ quyệt.