Ở một cánh đồng trồng hoa màu cách rừng trúc hai ba dặm.
Lúc này, có ba đứa trẻ bảy tám tuổi đang chơi đùa đuổi bắt, chạy được một lúc thì nhìn thấy một người ngồi trên cánh đồng phía trước không xa.
Khi đến gần vừa nhìn, hóa ra là một lão giả mặc hắc y.
Lúc này tay phải lão giả đang cầm một cây kim bạc, tựa hồ đang may vá cái gì đó.
Ba đứa trẻ chớp mắt nhìn lão giả:
“Lão gia gia, sao ông lại ngồi đây may vá?”
Lão giả quay lại nhìn họ, ánh mắt trống rỗng, trầm giọng nói:
“Ta muốn khâu chân cho mình, nếu không thì không đi được a!”
Khâu chân? !
Ba đứa trẻ đều giật mình, không hiểu lão giả đang làm gì.
Đến gần hơn mấy bước, chúng nhìn thấy chân trái lão giả xé ra một vết thương thật dài, bên trong không ngừng có những con giòi màu trắng bò ra ngoài.
Lão giả dùng tay nắm lấy đám giòi nhét lại vào chân, rồi nhanh chóng dùng kim và chỉ khâu vết nứt lại.
Trong miệng còn lẩm bẩm:
“Các ngươi không được chạy, chạy thì ta không đứng lên được!”
Ba đứa trẻ bị dọa sợ, sắc mặt đều tái mét, vội vàng lùi lại, chuẩn bị bỏ chạy.
Lão giả thấy thế vội vàng đặt kim chỉ xuống, đào từ dưới đất lên ba cục đất đen nặn thành kẹo que, vẫy tay với đám nhỏ
“Bọn nhỏ, ở chỗ gia gia có kẹo, các ngươi mau tới đây! "
Ba đứa trẻ đồng thời dừng lại, bọn chúng nhìn trong tay lão giả thật sự có ba cây kẹo màu sắc rực rỡ, nhìn qua vô cùng mỹ vị.
“Mau lại đây, kẹo của gia gia ăn rất ngon!”
Lão giả cười khà khà, vẫy tay với ba đứa trẻ.
Sau đó ánh mắt của bọn trẻ trở nên đờ đẫn, gật đầu rồi đi về phía hắn.
Xoát!
Một đạo kim quang chợt sáng lên, hóa thành kiếm khí dài trăm trượng, chém về giữa lão giả và lũ trẻ.
Một thanh âm hùng hậu uy nghiêm đột nhiên vang lên:
"Nghiệp chướng, dám dùng huyễn thuật mê hoặc hài đồng, gây họa cho bá tánh!"
Ầm!
Kim quang rơi xuống đất, phá ra một khe rãnh dài trăm trượng.
Một đạo huyền quang rơi xuống đất, hóa thành ba bóng người đứng trước mặt ông già.
Người trước mặt là một trung niên nam tử bội dạng như đạo sĩ, tóc búi cao, mặc y phục bát quái thái cực, cầm trong tay huyền quang phất trần.
Phía sau hắn là hai thiếu niên, một nam một nữ, mặc đạo phục màu trắng, xem ra kim đồng ngọc nữ đệ tử của hắn.
Từ Trường Anh trừng mắt tức giận, vung phất trần.
Mười vạn trấn quỷ phù lục ầm ầm rơi xuống, giống như một tòa kim sơn đem lão giả kia trấn áp tại chỗ.
Rầm rầm rầm!
Tia sét phát ra từ mười vạn bùa Trấn Quỷ, hóa thành vô số Điện Long điên cuồng bắn phá cơ thể lão già, khiến lão nổ tung cho đến khi khói đen cuồn cuộn, hồn phách run rẩy dữ dội.
Bởi vì Từ Trưởng Anh khống chế cường độ của tia sét, nên cũng không giết chết lão già, ngược lại càng giống như tra tấn hơn.
“Ahhh~”
Lão già hét lên đau đớn, rất nhanh sau đó hình dạng thật của lão hiện ra từ làn khói đen.
Biến thành một cơ thể biến thành bạch cốt gầy trơ xương, đồng thời được bao phủ bởi máu thịt đỏ sậm, vô số quỷ giòi bò lổm ngổm.
Đối mặt với sự bắn pháo kinh hoàng của Từ Trưởng Anh, lão vội vàng quỳ xuống cầu xin:
“Đạo trưởng Thiên Uy, xin hãy tha mạng!”
Từ Trưởng Anh lạnh lùng nói:
“Mấy tháng gần đây, nhiều đứa trẻ thường xuyên biến mất một cách khó hiểu ở kinh thành, chính ngươi đã gây ra?”
Giáo phái mà lão đứng đầu có tên là Quy Huyền Tông, đó là một giáo phái chuyên bắt quỷ, nằm ở trong kinh thành.
Trong ba tháng qua, những vụ mất tích không thể giải thích được của đám trẻ thường xuyên xảy ra ở kinh thành.
Đại Lý Tự phái một lượng lớn quan viên điều tra và quan binh đích thân đến hiện trường, nhưng không tìm thấy gì.
Sự việc kỳ lạ và đáng sợ như vậy đã lâu không được giải quyết, khiến nhiều người trong kinh thành cảm thấy hoảng sợ.
Mà theo cách hiểu của Từ Trưởng Anh.
Gần đây, vụ án trẻ em mất tích liên tiếp phát sinh, không chỉ ở trong kinh thành, các thành trì khác của Tịch La Quốc cũng thi thoảng xảy ra.
Vì hầu hết nơi những đứa trẻ mất tích đều liên quan đến nghĩa địa, nên sau khi Từ Trưởng Anh biết được sự việc, đoán rằng có thể liên quan đến quỷ vật, liền quyết định đích thân xuống núi hỗ trợ điều tra vụ án, tìm kiếm những đứa trẻ mất tích.
Tuy nhiên, do có rất ít manh mối, nên sau nhiều cuộc điều tra vẫn không có tiến triển gì.
Không còn lựa chọn nào khác, Từ Trưởng Anh đánh phải xuất ra Sưu Hồn Xử, một vũ khí bí mật do giáo phái của hắn chế tạo, bay vòng quanh kinh thành để tìm kiếm dấu vết của những hồn ma.
Ngay khi lão già đang niệm chú để đánh lừa ba đứa trẻ, sự dao động năng lượng quỷ khí mãnh liệt đã khiến Sưu Hồn Xử phát giác.
Sau khi Từ Trưởng Anh lần theo dấu vết, nhìn thấy thủ đoạn dụ dỗ trẻ em của lão già, liền đoán rằng việc trẻ em mất tích gần đây có thể liên quan đến lão.
Lão già nhanh chóng nằm xuống đất, nói với vẻ sợ hãi:
"Đạo sư trưởng minh giám, đây chỉ là lần đầu tiên tiểu nhân bắt trẻ em, chuyện những đứa trẻ khác mất tích không liên quan gì đến ta!"
Nghe được lời của lão già, Từ Trưởng Anh cau mày.
Phải chăng những con quỷ này hành động có tổ chức?
Vậy bọn chúng đang làm việc cho ai?
Tại sao lại bắt đám trẻ?
Nghĩ đến đây, Từ Trưởng Anh nghiêm nghị quát lớn:
"Ai ra lệnh cho ngươi? Tại sao lại bắt bọn trẻ? Những con quỷ khác đem bọn trẻ bắt được đi đâu?"
Nghe được ba câu hỏi này, lão già nhất thời trở nên sợ hãi, hoàn toàn không dám mở miệng.
Đôi mắt Từ Trưởng Anh trở nên lạnh lùng:
“Xem ra dạy dỗ ngươi vẫn chưa đủ!”
Hắn vẩy vẩy cây phất trần trong tay.
Bang! ! !
Tia sét phát ra từ mười vạn bùa Trấn Quỷ, hóa thành một con Điện Long hung hăng lao thẳng vào người lão giả, trực tiếp thổi bay một nửa cơ thể lão.
Hồn phách lão giã đau đớn dưới sự oanh kích của sấm sét Thuần Dương, vội vàng kêu lên:
"Đạo trưởng tha mạng! Những gì Đạo trưởng muốn biết, có thể đích thân đi vào rừng tre cách đó ba dặm để tìm hiểu!"
Rừng tre?