Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới ( Dịch Full )

Chương 1131 - Chương 1131. Con Muốn Ngày Nào Cũng Thấy Cha Và Mẹ Ôm Nhau!

Chương 1131. Con muốn ngày nào cũng thấy cha và mẹ ôm nhau! Chương 1131. Con muốn ngày nào cũng thấy cha và mẹ ôm nhau!

Dãy núi hùng vĩ được bao phủ chặt chẽ bởi quần áo ướt sũng, có sức đàn hồi đáng kinh ngạc khiến sóng biển dâng cao.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Lâm Hiên, khiến mũi hắn nóng bừng.

“Chết tiệt, phòng thủ hỏng rồi!”

Vóc dáng của Đông Hoàng Tử U, thắt đáy lưng ong, vai liễu chân dài, tỉ lệ cân xứng, thướt tha mềm mại.

Trên người không hề có mỡ thừa, kết cấu da săn chắc vừa đủ, luôn toát lên vẻ trẻ trung và nữ tính.

Nhưng bộ phận quan trọng đầy vẻ nữ tính thì lại rất lớn, vô cùng phong vị.

Làn da nàng vô cùng tinh tế, sáng bóng trắng mịn tựa như thiên ngọc đã được đánh bóng cả hàng tỉ lần, còn trắng hơn cả băng tuyết.

Vì vậy vào cái đêm bốn năm trước Lâm Hiên đã bị vóc dáng da thịt hoàn mỹ của nàng khiến rung động sâu sắc.

Nhớ mãi không quên, khắp thiên hạ không ai đủ tuyệt sắc lọt vào mắt hắn cả.

Dưới ánh trăng, từng làn sóng trắng dâng cao và hạ xuống, biến thành ký ức kho quên của Lâm Hiên.

Mà Đông Hoàng Tử U lúc này và đêm đó lại không hề giống nhau.

Y phục nàng tuy khá bảo thủ, nhưng lại mỏng nhẹ, bị ngấm ướt nước biển lại càng dính sát vào người.

Nhưng vóc dáng nàng lại rất có tính công kích, nhanh chóng lao ra khỏi biển cực kỳ rung động.

Giống như hai quả bóng bị đẩy vào làn nước, thả ra rồi lại lên ra khỏi mặt nước vậy.

Mặc sức sóng biển vỗ về, co dãn đàn hồi bất ngờ.

Lâm Hiên lại còn trẻ tuổi huyết khí mạnh mẽ, trước giờ lại chưa từng tôi luyện đạo tâm.

Vừa nhìn, thật sự cũng không chịu đựng nổi yêu tinh mê hoặc này.

Để không khiến mình xấu hổ trước mặt các con gái, hắn vội trấn tĩnh tinh thần, để khí nóng trong khoang mũi biến mất nhanh chóng.

Cảnh tượng này vẫn bị Đông Hoàng Tử U nhạy cảm nhìn thấy.

“Ta có vài câu khẩu quyết thanh tâm định thần, những lúc tâm tình nóng nảy bất an thì có thể mau chóng trở nên yên tĩnh, nếu huynh có hứng thú thì ta có thể dạy cho huynh.”

Nàng khẽ cười như có như không.

Bởi vì bên trong áo lót còn mặc lớp nội y sát người, nên nàng không lo lắng Thánh Quang bị lộ ra ngoài.

Nhìn thấy Lâm Hiên vừa nãy hoảng loạn như vậy, trong lòng nàng cũng có chút đắc ý.

Cho dù thế nào thì nàng đã nhận định Lâm Hiên là người đàn ông duy nhất đời này của nàng.

Vì vậy nhìn thấy hắn bối rối bởi vóc dáng mình, cũng khó tránh có chút mừng thầm.

Đồng thời cũng âm thầm cảm khái, rốt cuộc Lâm Hiên cũng là người phàm, định lực về điểm này cũng quá kém rồi.

Sau này hai người chắc chắn phài thường xuyên ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ, loại chuyện thế này đương nhiên sẽ xảy ra, cũng sẽ có lúc hắn không giữ bình tĩnh nối.

Chi bằng cứ dạy hắn mấy câu khẩu quyết, tránh để hắn mất hình tượng trước mặt con cái.

Lâm Hiên thản nhiên lắc đầu: “Không cần.”

Đã đến cảnh giới của hắn, nếu muốn giữ vững tinh thần chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.

Hà tất phải học thêm khẩu quyết?

“Vậy tùy huynh.” Đông Hoàng Tử U thản nhiên đáp một câu.

Nếu bản thân Lâm Hiên đã tự nguyện chịu đựng cảm giác kích động này, nàng cảm thấy mình cũng không cần phải gấp gáp bảo hắn học.

Chớp mắt một cái.

Đông Hoàng Tử U nhìn thấy sau lưng Lâm Hiên có mấy luồng sáng trắng bạc lao đến với tốc độ cao.

“Cẩn thận!”

Nàng nhanh chân bước đến trước mặt Lâm Hiên, vươn tay kéo cổ tay hắn lại, muốn kéo hắn về phía mình.

Những luồng sáng trắng bạc kia tên là Ngân Điện Ma Ngư, là cá thường gặp ở Thiên Ma Giới.

Trong người bọn nó có chứa luồng điện, đối với tu sĩ mà nó không đáng nhắc đến, nhưng đối với ngòi bình thường thì có thể tạo thành vết thương nhất định.

Đông Hoàng Tử U lo lắng Lâm Hiên bị chạm điện, nên mới ra tay cứu hắn.

Lâm Hiên sớm đã phát hiện Ngân Điện Ma Ngư xuất hiện sau lưng hắn.

Nhưng hắn sở hữu hộ thân “vô địch cấm vực”, căn bản không cần lo lắng bị dòng điện của bọn nó phóng ra làm bị thương, vì vậy cũng không bận tâm đến nó.

Nhưng hắn lại không ngờ Đông Hoàng Tử U lại để ý như vậy, thầm nghĩ cô gái lạnh lùng thế này thực sự hiến khi lại quan tâm hắn như vậy.

Đảo mắt.

Hắn nhìn thấy dưới chân Đông Hoàng Tử U có một tảng đá khá sắc, thuận thế quay cổ tay, nắm lấy cổ tay nàng kéo nhẹ lại.

Hai người tay nắm tay xoay một vòng trong làn nước biển, tạo thành gợn sóng hình tròn.

Cánh tay Lâm Hiên chùng xuống, sau đó ôm Đông Hoàng Tử U vào trong lòng.

Cúi đầu nhìn qua, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một vầng sáng rực rỡ.

Hàng mi cong dài dính những hạt nước biển, khẽ run lên, trông vô cùng xinh đẹp.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nước biển mát lạnh, nhưng hai người lại cảm thấy nước biến khá nóng.

“Dưới chân nàng có tảng đá sắc.”

Vẫn là Lâm Hiên lên tiếng trước.

“Ồ.”

Đông Hoàng Tử U nghiêng người tựa vào cánh tay Lâm Hiên, cảm nhận làn sóng biển nhẹ nhàng lướt đến người minh, trong lòng có cảm giác rạo rực khó hiểu.

Thoáng chốc, hai người vẫn duy trì tư thế này, như thể ngừng lại trong làn nước biển.

Bốn đứa nhỏ Tuyền Châu đang chèo thuyền trong nước tựa như mấy cái bóng đèn nhỏ, chớp đôi mắt to tròn nhìn hai người.

“Mẫu thân vốn muốn cứu cha, kết quả lại được cha cứu, đúng là thú vị!”

“Đúng vậy! Tình cảm của cha và mẫu thân đúng là tốt thật!”

“Cha và mẫu thân cứ ôm như vậy trông đẹp thật!”

“Em muốn ngày nào cũng nhìn thấy cha và mẹ ôm nhau!”

Bị bốn đứa nhỏ nói như vậy, cũng khiến nữ đế hiên ngang có chút ngượng ngùng.

Đông Hoàng Tử U vội giãy dụa khỏi vòng ôm của Lâm Hiên, đứng thẳng người nhìn mặt biến phía xa, tùy ý nói:

“Phong cảnh ma hải này đúng là không tệ!”

Lâm Hiên cười ha ha, tỏng lòng tự biết Đông Hoàng Tử U đang cố ý phá vỡ bầu không khí tình cảm này, bèn nói:

“Vậy chúng ta chơi thêm nữa đi!”

“Được thôi!”

Mấy đứa nhỏ nghe vậy, đều nhảy vào trong biến hai chân hai tay tán thành.

Dáng vẻ vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm như vậy, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nhìn mà bất giác cũng vui vẻ khẽ cười.

Hôm sau, tại Thủy Tinh Cung.

Bình Luận (0)
Comment