Lâm Hiên và mấy đứa nhỏ Tuyền Châu ăn xong bữa sáng, một luồng sáng trắng từ trên trời giáng xuông, hóa thành một con nai trắng khổng lồ bay nhảy.
Ông lão tóc bạc trắng mặc áo bào trắng cưỡi trên lưng con nai, chính là Văn đạo Chuẩn Thánh Giang Cửu Bạch danh chấn thiên hạ.
Giang Cửu Bạch chỉnh lại mũ áo, đến trước mặt Lâm Hiên, kính cẩn hành lễ.
“Bái kiến tiên sinh!”
Lâm Hiên lịch sự đáp lễ, hói:
“Giang Đại Nho đến có chuyện gì vậy?”
Trên con đường Văn đạo, cảnh giới trên Đại Nho là Chuẩn Thánh, tiếp nữa là Thánh Nhân.
Nhưng về xưng hô thì không gọi là Chuẩn Thánh, vì vậy Lâm Hiên vẫn gọi là Đại Nho.
Giang Cửu Bạch nói:
“Hôm nay là ngày thi đầu tiên của học viên Hắc Bạch của Thương Long đại lục, các hào kiệt Văn đạo đều cảm thấy lần trước tiên sinh đến học viện đã mang đến vận may vô hạn cho học viện.”
“Vì vậy, tại hạ ra mặt, mời tiên sinh chủ tì kì thi học viện lần này, tạo thành tấm gương cho các học viên của học viện.”
“Nếu có thể thì mọi người còn muốn mời tiên sinh chỉ điểm đôi điều cho ba học viên đứng đầu, xem như là phần thưởng cao nhất cho bọn họ!”
Thì ra là muốn mời mình ra mặt.
Lâm Hiên gật đầu: “Có thể.”
Học viện Hắc Bạch là học viện văn võ lớn nhất Thương Long đại lục, địa vị bất phàm.
Lúc trước Lâm Hiên đã học hỏi được ở đó.
Cách thức chọn ra nhân tài lúc xưa của học viện chính là dựa vào giới thiệu của các giáo viên hướng dẫn.
Sau đó so tài lẫn nhau, thăng cấp dần dần.
Nhưng sau lễ mừng ba mươi nghìn năm, học viện có ý định cải tiến cách thức tuyển chọn nhân tài.
Bọn họ quyết định trong thời gian cố định mỗi năm sẽ tiến hành thi trong học viện một lần.
Vì vậy lần thi học viện đầu tiên này cực kỳ quan trọng.
Lâm Hiên cảm thấy bản thân được tôn sùng là Văn Thánh, chủ trì kỳ thi học viện Hắc Bạch cũng khá có ích cho Văn Đạo.
Hơn nữa đưa mấy đứa nhỏ qua cũng có thể giúp bọn nhỏ có thêm nhiều kiến thức, vì vậy chuyến này vẫn nên đi.
“Lại sắp được đến hạ giới chơi rồi, đúng là vui thật!”
“Cha à, vậy chúng ta mau xuất phát thôi!”
Mấy đứa nhỏ sớm đã chú ý đến Giang Cửu Bạch, thấy Lâm Hiên đồng ý thì bọn nhỏ đều vui vẻ chụm lại, gấp gáp kéo lấy Lâm Hiên.
Thấy bọn nhỏ sốt sắng như thế, vẻ mặt Lâm Hiên cưng chìu cười nói:
“Được được được, bây giờ cha dẫn các con đi!”
Đại lục Thương Long.
Hắc Bạch Học Cung.
Quần thể kiến trúc khổng lồ đứng dựa lưng vào núi, rộng lớn và tráng lệ.
Văn đạo thánh quang bảy màu bao phủ bầu trời phía trên học cung, dày đặc và nồng đậm như mây mù.
Ngoài ra còn có một con kim long văn vận khổng lồ dài mười vạn trượng xuyên qua thánh quang bảy màu.
Nó giương nanh múa vuốt, ngẩng đầu rít gào, tư thái uy nghiêm, vô cùng phong cách.
Bất cứ người nào nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như thế đều sẽ tự cảm thán từ tận đáy lòng.
"Không hổ là nơi mà Văn đạo Thánh nhân từng viếng thăm, hiện giờ Hắc Bạch Học Cung thật sự là mạch văn như hải, tràn ngập hy vọng!"
Trong lễ kỉ niệm ba vạn năm lúc trước, đầu tiên Lâm Hiên viết ra bốn câu danh ngôn cầu học lập thế có thể truyền xướng thiên cổ.
Sau đó, hắn lại dùng truyền đạo thạch kích hoạt trọng đồng kim long văn vận chí tôn vô song, bảo hộ Văn đạo của Hắc Bạch Học Cung.
Chỉ hai lần ra tay đã khiến cho văn vận của Hắc Bạch Học Cung hưng thịnh tới cực hạn.
Trong vòng một đêm trực tiếp đặt Hắc Bạch Học Cung vào vị trí học cung đứng đầu đại lục Thương Long, không người nào có thể sánh bằng!
Điều này làm cho nhân sĩ Văn đạo trong thiên hạ kính ngưỡng và sùng bái Lâm Hiên tới cực hạn, trong lòng mọi người đều coi hắn là thần của Văn đạo!
Lúc này, bên trong Hắc Bạch học cung.
Khí biết rằng Lâm Hiên rất có thể sẽ lại giá lâm.
Các hào kiệt Văn đạo cùng tiến đến quan sát kì thi của trăm vạn học sinh đều lộ vẻ kích động và bất an.
"Ta nghe nói Giang Cửu Bạch, Giang Đại nho đã tự mình ra mặt đi mời Đế phu, xem ra chúng ta thật sự có hi vọng lại một lần nữa được chiêm ngưỡng phong thái của Văn Thánh đương thời!"
"Đế phu lòng mang thiên hạ Văn đạo, kì thi của học cung lần này có ý nghĩa phi phàm, hắn tất nhiên sẽ đích thân đến chỉ đạo!"
"Đúng vậy! Tài văn chương của Đế phu tỏa sáng như ánh mặt trời, có thể đắm chìm trong thánh quang của hắn, nghe được một câu chân ngôn chính là vinh dự lớn lao đối với đám văn nhân chí sĩ chúng ta!"
...
Rất nhiều tu sĩ Văn đạo ở Cửu Thiên Tiên Vực và đại lục Thương Long đều cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Lần trước tham gia lễ kỉ niệm ba vạn năm, tu vi của rất nhiều người trong số bọn họ đã tăng vọt sau khi nghe thấy một câu "Nguyện thiên hạ Văn đạo người người như rồng" của Lâm Hiên.
Hiện giờ biết được Lâm Hiên rất có thể lại đến, sao bọn họ có thể không kích động?
Về phần trăm vạn học sinh trong Hắc Bạch Học Cung cũng nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao tới cực điểm.
Kì thi của học cung lần này không chỉ là lần đầu tiên của Hắc Bạch Học Cung mà còn có ý nghĩa phi phàm.
Lại có Văn Thánh đương thời giá lâm để giám thị, quy cách cực kỳ cao.
Nếu có thể biểu hiện tốt trước mặt vị Văn Thánh đương thời Lâm Hiên này thì đó chắc chắn là một loại vinh dự lớn lao.
Sau này việc tu luyện Văn đạo chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ tươi sáng.
Cho nên, hễ là người trong Hắc Bạch Học Cung, lúc này ai cũng háo hức chờ mong sự xuất hiện của Lâm Hiên.
Hô ~
Trong ánh mắt của mấy trăm vạn người, mây bay trên bầu trời đột nhiên tách ra.
Một luồng ánh sáng ngọc màu xanh che khuất ánh sáng rực rỡ của mặt trời, khiến cho Văn đạo thánh quang bảy màu đột nhiên mờ đi.
Về phần con trọng đồng kim long văn vận cao quý kia lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt của nó tràn ngập kính sợ nhìn về phi điểu ngọc liễn màu xanh đang bay ra từ trong đám mây.
"Đế phu đến rồi!"