Trong đó, mấy ngày trước Lâm Hiên đã trảm Vạn Yêu Vương bằng Tây Hoang Kiếm, Lý Hà Khách nghe thấy mà rung động đến tâm can, bị cuốn hút vô cùng.
Vì vậy ở trong mắt hắn, Lâm Hiên mới là tuyệt đại Kiếm Tiên việc nhân đức không nhường ai, có tiềm năng của kiếm đạo chí tôn.
Hiện giờ Lâm Hiên đang ở Hắc Bạch Học Cung, đang ở Thượng Long đại lục, hắn cảm thấy Lục Chiến Thiên tuyệt đối không có tư cách vượt qua Lâm Hiên mà vọng tự xưng tôn!
Đây….chính là sự tôn sùng thật tâm của Lý Hà Khách đối với Lâm Hiên!
Đế phu Bắc Huyền Thiên?
Nghe vậy, Lục Chiến Thiên nhướng mày, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía sau Lý Hà Khách.
Chỉ thấy cửa lớn của Hắc Bạch Học Cung, chẳng biết từ bao giờ đã có một công tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng đứng đó.
Công tử mạo nhược trích tiên, khí nhược thần kì.
Đơn giản đến đó đứng liền có nhật nguyệt quang huy, dường như thế giới đều lấy hắn làm trung tâm.
Mà trong tay công tử nắm tổng cộng bốn tiểu cô nương giống nhau như đúc, cũng là khí chất phi phàm.
Bởi vì mãi chú ý đến thế cục thiên hạ.
Cho nên Lục Chiến Thiên lập tức nhận ra, mỹ công tử áo trắng này chính là phu quân của Nữ đế mà cả thiên hạ đều biết…Đế phu Bắc Huyền Thiên!
“Thì ra là Đế phu Bắc Huyền Thiên thật sự ở đây!”
Lục Chiến Thiên đặt tất cả lực chú ý lên người Viên Thái Bạch, lại không chú ý tới, hôm nay Lâm Hiên cũng tới Hắc Bạch Học Cung.
Mà lúc này Lâm Hiên đã truyền đạo xong, dẫn theo tiểu bảo bối chuẩn bị rời đi.
Xa xa nhìn thấy hai đại Kiếm Tiên đang đánh nhau trên bầu trời, lúc ra khỏi cửa thì thấy trận chiến đã kết thúc.
Vừa rồi Lý Hà Khách nhắc tới Lâm Hiên, chỉ là cảm xúc phát ra, nhìn không quen bộ dạng Lục Chiến Thiên duy ngã độc tôn.
Không ngờ tới Lâm Hiên đã kết thúc việc truyền đạo, đi tới sau mình.
Hắn vội xoay người hành lễ:
“Bái kiến tiên sinh!”
Có hắn dẫn đầu, hơn mười vạn tu sĩ Trung Thổ Thần Châu cũng vội vàng hành lễ.
“Bái kiến Đế phu tôn thượng!”
Trong những người này, cũng có không ít người đã thấy qua những hành động vĩ đại của Lâm Hiên.
Chi nên ngôn ngữ cực kỳ cung kính, thanh thế cực kỳ to lớn.
Trên không trung vạn dặm, kiếm quang dưới chân Lục Chiến Thiên thu lại rất nhiều.
Mặc dù không có tròng mắt, hắn vẫn có thể thấy rõ tuyệt đại phong nhã tài hoa của Lâm Hiên, sinh lòng khiếp sợ dưới khí chất bức người của Lâm Hiên.
Một câu nói vừa rồi của Lý Hà Khách, giờ phút này vẫn giống như tiếng chuông va chạm, vang lên không ngừng trong lòng Lục Chiến Thiên.
“Đế phu Bắc Huyền Thiên tôn thượng cũng là Kiếm Tiên…”
Lục Chiến Thiên biết, Lý Hà Khách đã nói như vậy, Lâm Hiên chắc chắn là Kiếm Tiên.
Kết hợp với khí chất phi phàm của Lâm Hiên, cùng với thân phận phu quân Nữ đế của hắn, Lục Chiến Thiên cảm thấy Lâm Hiên cũng xứng với thực lực này.
Vậy thì vấn đề tới rồi.
Hắn đã đánh bại Thái Bạch Kiếm Tiên Viên Thái Bạch, theo lý mà nói thì ngay lúc này, hắn có thể tuyên bố mình là Kiếm Tiên duy nhất của Thương Long đại lục.
Nhưng vị Kiếm Tiên Lâm Hiên này đang đứng trên đất Thương Long đại lục.
Một khi hắn nói như vậy, chính là không để Lâm Hiên vào mắt, việc này đã không khác gì khởi xướng khiêu khích với Lâm Hiên.
Cho nên bây giờ mình quay đầu bỏ đi, coi như tất cả chưa từng xảy ra?
Hay là vượt qua chướng ngại Lâm Hiên này, để danh Kiếm Tiên xứng với thực?
Suy nghĩ ngắn gọn, Lục Chiến Thiên cảm thấy mình đã chịu đựng 85 vạn năm, chính là để dương danh toàn bộ Thương Long đại lục.
Mặc kệ trước mặt là ai, hắn đều phải san bằng!
Vì thế giọng nói lãnh đạm:
“Không ngờ Đế phu tôn thượng sẽ xuất hiện ở đây, kế tiếp ta muốn tuyên bố mình là Kiếm Tiên duy nhất của Thương Long đại lục bây giờ, không biết Đế phu có cao kiến gì?”
Mọi người nghe vậy, đều không khỏi nhíu mày.
Khá lắm!
Lục Chiến Thiên chẳng những từ trên cao nhìn xuống Đế phu, mà trong lời nói còn hàm chứa ý tứ đe dọa.
Lời này chỉ có hai cách giải thích.
Thứ nhất, nếu Lâm Hiên thừa nhận Lục Chiến Thiên là Kiếm Tiên duy nhất trước mắt của Thương Long đại lục, chẳng khác nào biến tướng thừa nhận mình không bằng Lục Chiến Thiên.
Thứ hai, nếu không thừa nhận, vậy thì tương đương với việc khởi xướng khiêu chiến Lục Chiến Thiên.
Mọi người không khỏi tập trung ánh mắt lên người Lâm Hiên, muốn nhìn xem giờ phút này, Lâm Hiên sẽ lựa chọn như thế nào.
Đối mặt với thái độ kiêu ngạo của Hạt Tử Kiếm Tiên, sắc mặt Lâm Hiên lạnh nhạt, không quan tâm hơn thua:
“Nếu ngươi đã hỏi ý kiến của ta, điều này chứng minh ngươi có thể trở thành Kiếm Đạo Chí Tôn hay không, cần ta đồng ý mới được!”
Rào!
Lâm Hiên nói ra lời này, toàn trường chấn động.
Khá lắm!
Thật sự là khá lắm!
Đế phu tiếp lời Lục Chiến Thiên, lại trực tiếp giẫm Lục Chiến Thiên dưới lòng bàn chân.
Chỉ sợ Lục Chiến Thiên không ngờ tới, hắn cố ý làm khó dễ một câu hỏi, ngược lại bị Đế phu tài tình lợi dụng, biến thành áp chế lợi khí của Lục Chiến Thiên.
Nghĩ đến đây, mọi người đều không nhịn được mà đưa ánh mắt khâm phục về phía Lâm Hiên.
“Đế phu, tiên sinh quả nhiên là tư duy nhanh nhẹn, tài ăn nói siêu phàm!”
Thấy mọi người tôn sùng Lâm Hiên như thế, Lục Chiến Thiên lạnh lùng hừ ra một tiếng, kiếm khí đốt xuống.
“Đã như vậy thì không còn gì để nói!”
Cửu Long Hoàng Kiếm trong tay hắn phát ra tiếng long khiếu, kiếm khí run rẩy, kiếm quang sáng rực.
Nếu trước khi núi ngọn núi lửa phun trào, nhìn qua có vẻ sẽ ngay lập tức bộc phát!
Vù~
Cũng ngay khi Lục Chiến Thiên sắp lao xuống vạn dặm, ra tay với Lâm Hiên.
Một luồng thanh quang lóe ra, dùng quỹ tích cực kỳ quỷ dị phá vỡ hư không, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lục Chiến Thiên.
Đợi thanh quang tiêu tán đi, tất cả mọi người nhìn thấy đây là một gốc cây cỏ xanh dài nhỏ.
Cỏ xanh mặc dù bình thường, nhưng giờ khắc này toàn thân thẳng tắp.
Mũi cỏ hướng về trán Lục Chiến Thiên, ngưng tụ kiếm ý vô biên, sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ cần là người trong võ đạo, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cây cỏ xanh lúc này chính là một thanh lợi kiếm, lơ lửng ở trước mặt Lục Chiến Thiên.
Khí thế sắc bén cường tuyệt, hung hăng áp chế Lục Chiến Thiên.
“A cái này?”
Lục Chiến Thiên bối rối!