“Đương nhiên, để cảo tú cược đầu, nhất định phải liên tục thông qua hai cửa ải mới được.”
“Cửa ải thứ nhất chính là so tài, năm người tài năng nhất có thể đạt được tư cách đấu giá Sở Ngọc Miên.”
“Cửa thứ hai kế tiếp, đương nhiên chính là liều mạng xem ai ra giá cao nhất!”
Đám người Lục Trường Sinh nghe vậy thì đều yên lặng gật đầu.
Đại Khánh Quốc chính là nước đầu tiên mậu dịch loại đường Thần Châu Trung Thổ, cả nước trên dưới đều cực kỳ giàu có.
Hoàng tộc càng là ngồi ôm vạn tòa kim sơn ngọc sơn, rất giàu.
Ứng Minh Hoài thân là thân vương thế tử, bây giờ lại có thái tử trấn giữ hỗ trợ, chắc hẳn giá cao hơn nữa cũng có thể trả nổi.
Vì vậy về phương diện giá cả, khẳng định là không phải vấn đề với Ứng Minh Hoài.
Về phần so tài năng…
Bọn Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua một thanh niên trường bào tím đang ngồi.
Trong tay thanh niên từ đầu đến cuối đều cầm một cây quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ đường đường, chính là Tiết Văn Tinh được xưng là “Đệ nhất tài tử Tây Hoang”.
Có người ở đây, Ứng Minh Hoài cũng có thể dẫn đầu trong cuộc cạnh tranh tài năng.
Bởi vậy hoạt động xuất giá của Bách Hoa Khôi Hoa, trên cơ bản tương đương với việc chuẩn bị vì Ứng Minh Hoài.
Nhưng…
Lục Trường Sinh không nhịn được mà truy vấn một câu:
“Bách Hoa Lâu ngay tại Đại Khánh Quốc, theo lý mà nói, dựa vào uy tín của hoàng tộc Đại Khánh, muốn giúp Sở Ngọc Miên chuộc thân chỉ là vấn đề một câu nói, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?”
Ứng Minh Hoài lắc đầu cười khổ:
“Trường Sinh sư huynh có điều không biết, chủ nhân Bách Hoa Lâu này có bối cảnh rất lớn ở Trung Thổ Thần Châu, tuyệt đối không phải là thứ mà một tiểu quốc như ta có thể vượt qua!”
“Hóa ra là vậy!”
Lục Trường Sinh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Rào!
Lúc này đám người bỗng nhiên bộc phát ra tiếng huyên náo cực lớn.
“Tứ đại tài tử của Trung Thổ Thần Châu tới rồi!”
“Tê~ Tứ đại tài tử đồng loạt xuất mã, trận chiến này thật sự là quá lớn rồi!”
“Thi họa song tuyệt Từ Bách Hổ, hạ bút kinh phong Lục Du Sơn, quốc sĩ vô song Trình Tư Thành, tài xung đấu ngưu Triệu Khắc Khanh! Tứ đại tài tử này chẳng những văn chương nổi bật, mà còn giàu có, hôm nay chỉ sợ rất khó có người tranh được qua bốn người họ!”
“Không sai! Nói không chừng Bách Hoa Khôi Thủ xuất giá lần này, chính là trò chơi tranh đoạt giữa bốn người họ!”
…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Bốn thanh niên tuấn mỹ liên tiếp đi ra trước lan can tranh bờ sông đối diện, đầu đều đội nho quan, khí chất phi phàm.”
Họ vừa ra sân đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người ở đây, có vài nữ tử trẻ tuổi thậm chí còn phát ra tiếng hò hét hưng phấn.
Bởi vậy có thể thấy, bốn người này có bao nhiêu nhân khí ở Trung Thổ Thần Châu.
Nhưng, sau khi hoa thuyền trên hồ Uyên Ương xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, ngay cả tứ đại tài tử đều tập trung ánh mắt về phía hoa thuyền.
“Bách Hoa Khôi Thủ hiện thân rồi!”
Thuyền hoa neo đậu trong hồ Uyên Ương, lúc này trăm hoa đua nở.
Một nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt màu hồng phấn, mặc váy dài màu hồng phấn chậm rãi đi ra khoang thuyền, đi lên thang ngọc chạm trổ bên ngoài khoang thuyền.
Mỗi bước đi của nàng đều lộ rõ vẻ tao nhã quyến rũ, dáng người lung linh rất khác biệt phối hợp với đôi chân dài như ẩn như hiện, làm cho vô số nam tử ở đây lập tức nhìn đến si mê.
Sở Ngọc Miên đi tới đỉnh thuyền hoa theo thang ngọc chạm trổ, tư thái thong dong ưu nhã ngồi ở trong tiểu đình treo hoa bên trên đỉnh thuyền hoa.
Lúc này, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ bề ngoài của nàng ấy.
Ba ngàn thanh ti giống như mực nhuộm cổ ngọc thon dài giống như thiên nga, dưới vai liễu gầy nhô lên cao lộ ra mùi vị nữ tính nồng đậm.
Cho dù ngồi ở trên ghế, vẫn có thể thấy rõ cái eo nhỏ đến mức không chịu nổi kia.
“Không hổ là Bách Hoa Khôi Thủ, tướng mạo này giống như thần tiên, đẹp đến mức không gì sánh nổi!”
“Chỉ với hình dáng cơ thể này, có ngũ quan hay không chỉ là thứ yếu, khó trách nàng ấy có thể đoạt được danh Bách Hoa Khôi Thủ, quả thật khó gặp trên đời!”
“Ngực này, eo này, chân này…Thật sự quá hoàn mỹ!”
…
Sở Ngọc Miên lần đầu tiên xuất giá lộ diện, giống như thiên ngoại trân bảo, khiến cho vô số người ở đây rơi vào si mê điên cuồng.
Nghe thấy có người bình phẩm Sở Ngọc Miên như thế, Ưng Minh Hoài khẽ nhíu mày.
Ánh mắt dừng lại trên người tứ đại tài tử phía đối diện, Ứng Minh Hoài không khỏi cảm thấy áp lực.
Hắn vội hỏi Tiết Văn Tinh:
“Bây giờ nhìn qua, tứ đại tài tử chính là chướng ngại lớn nhất trong việc ta tranh đoạt Sở Ngọc Miên, ngươi có thể vượt qua tài văn chương của họ không?”
Tiết Văn Tinh hơi khinh miệt quét mặt nhìn tứ đại tài tử, lắc lắc quạt xếp nói: “Chuyện nhỏ!”
“Vậy thì tốt!” Lúc này Ứng Minh Hoài mới lộ ra vẻ an ủi.
Chỉ cần có thể thi đấu thắng tứ đại tài tử ở phân đoạn thứ nhất, vậy phần thắng hắn đoạt được Sở Ngọc Miên sẽ lớn hơn.
Chỉ cần lấy được cửa thứ nhất, phân đoạn đấu giá kế tiếp, hắn tuyệt đối nắm chắc thắng lợi!
Đối mặt với lời khen ngợi và săn đón của ngàn vạn người, Sở Ngọc Miên lạnh nhạt.
Tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên, lấy ra một nắm anh đào phấn hồng từ trong lẵng hoa trên bàn ngọc bên cạnh.
Tiện tay rắc qua, hoa anh đào theo gió bay lên.
Lưu loát phiêu vũ trên không trung, chậm rãi rơi xuống mặt hồ.
“Đây là?”
Mọi người bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc, nhất thời không hiểu nàng ấy có ý gì.
Ứng Minh Hoài thông minh sắc sảo: “Ta nghe nói Ngọc Miên thích hoa anh đào nhất, chẳng lẽ nàng ấy muốn lấy hoa anh đào làm đề, bắt đầu thi đấu cửa thứ nhất?”
Theo hắn thăm hỏi, Sở Ngọc Miên bán mình ở Bách Hoa Lâu, chịu quy củ trói buộc của Bách Hoa Lâu.
Nhưng hoạt động xuất giá lần này, thanh thế có thể nói là đứng đầu lịch sử Bách Hoa Lâu.