Mà cho đến bây giờ Sở Ngọc Miên lại là Bách Hoa Khôi Thủ duy nhất ở Bách Hoa Lâu.
Cho nên ông chủ Bách Hoa Lâu cho Sở Ngọc Miên quyền ra đề.
Ứng Minh Hoài căn cứ vào tin đồn này, phán đoán Sở Ngọc Miên đã bắt đầu khảo hạch cửa thứ nhất.
Hắn vội vàng nhìn về phía Tiết Văn Tinh: “Văn Tinh, nhanh giúp ta nghĩ hai câu thiên cổ độc nhất vô nhị có liên quan đến anh đào!”
“Được!”
Tiết Văn Tinh hơi nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc, đánh giá xung quanh, tìm kiếm cảm hứng.
Rất nhanh ánh mắt hắn sáng lên:
“Có rồi! Anh hoa hồng lâu thượng, dương liễu lục trì biên!”
Đám người Ứng Minh Hoài và Ứng Thiên Hạo nghe xong đều vỗ tay khen ngợi.
“Thơ hay! Không hổ là đệ nhất tài tử Tây Hoang, quả nhiên là tài văn chương nổi bật!”
Nói xong, Ứng Minh Hoài vội đứng dậy đi tới trước lan can tranh, thâm tình chân thành nhìn về phía Sở Ngọc Miên, thúc giục linh khí lên tiếng tụng to.
“Anh hoa hồng lâu thượng, dương liễu lục trì biên!””
Rào!
Hai câu này vừa ra, ánh mắt toàn trường lập tức hội tụ trên người hắn/
“Thơ hay lắm!”
“Hai câu ngụ tình này, cùng với tình cảnh trước mắt hợp quần tăng sức mạnh, thật sự là tác phẩm hay nhất!”
“Hóa ra Bách Hoa Khôi Thủ vừa mới rải hoa anh đào là đang ra đề, bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu rồi!”
…
Đón nhận ánh mắt kính nể của vô số người, Ứng Minh Hoài hơi ưỡn ngực.
Có đệ nhất tài tử Tây Hoang trấn thủ, hắn cảm thấy lần này nhất định phải tranh đoạt được Sở Ngọc MIên!
Bên kia, bốn đại tài tử đều tập trung ánh mắt lên người Ứng Minh Hoài.
Triệu Khắc Khanh lấy quạt xếp ra lắc vài cái, cười hắc hắc: “Đụng phải cao thủ rồi!”
Vẻ mặt Trình Tư Thành ngạo nghễ: “Có người phụ trợ, mới có thể thể hiện ra trình độ cao như ta!”
Lục Du Sơn quét mắt nhìn họ một cái nói: “Vậy chúng ta mỗi người ngâm hai câu, để cho người trong thiên hạ này mở mang tầm mắt đi!”
Từ Bách Hổ tao nhã vuốt tóc mai của mình: “Được!”
“Vậy ta tới trước!” Triệu Khắc Khanh chính là một trong bốn người thi từ hơi yếu, dẫn đầu đi tới trước lan can tranh, cười khanh khách nhìn về phía Sở Ngọc Miên: “Tiểu viên tân chủn hồng anh thụ, nhàn nhiễu hoa chi tiện đương đu!”
Rào!
Toàn trường lại động ầm ầm.
“Thơ hay! Thơ hay!”
“Hai câu này tình cảnh đều hay, không phân cao thấp với hai câu vừa rồi, quả thật hiếm có!”
“Không hổ là tứ đại tài tử!”
…
Thấy mọi người săn đón Triệu Khắc Khanh như thế, Ứng Minh Hoài không khỏi nhíu mày, trong lòng lo lắng.
Hắn biết Triệu Khắc Khanh chính là một trong tứ đại tài tử thi từ kém cỏi, dù vậy, Triệu Khắc Khanh vẫn cân sức ngang tài với Tiết Văn Tinh.
Ba đại tài tử kế tiếp, tất nhiên sẽ làm ra câu thơ lợi hại hơn Tiết Văn Tinh. Sự khiêu chiến mà Tiết Văn Tinh phải đối mặt dường như có chút quá lớn!
Quả nhiên đúng như Ưng Minh Hoài dự đoán, sau khi Trình Tư Thành lên sân khấu, lập tức dùng hai câu thơ chinh phục toàn trường.
“Anh hoa lạn mạn kỉ đa thì? Liễu lục đào hồng lưỡng vị tri!”
Mọi người đều cảm thấy, hai câu thơ này của Trình Tư Thành không chỉ có tình cảnh đều hay, mà còn ẩn chứa chân lý tự nhiên, có thể khiến người ta suy nghĩ xâu xa.
Trình độ cao, căn bản không phải là thứ mà Ứng Minh Hoài và Triệu Khắc Khanh có thể so sánh.
Mà sau khi Lục Du Sơn nói: “Xuân vũ lâu đầu xích bát tiêu, đạp quá anh hoa đệ kỉ kiều”, mọi người lại đều cảm thấy câu thơ của hắn còn hơn ba người trước.
Trong tứ đại tài tử, thi từ tốt nhất chính là Từ Bách Hổ.
Hắn chỉ đứng ở lan can đã khiến vô số người ở đây chấn thanh hô to.
Mà âu thơ của hắn cũng không bôi nhọ thanh danh của hắn, giành được sự ủng hộ vang dội nhất toàn trường.
“Nhan sắc bất tử ô chi phấn, phong thần thiên đới khỉ la hương!”
Hai câu này vừa ra, toàn trường lập tức vỗ tay như sấm.
“Thi họa song tuyệt Từ Bách Hổ quả nhiên là danh bất hư truyền! Trình độ hai câu này thật sự là cao tới chân trời, thật sự quá lợi hại!”
“Không sai! Hai câu thơ này vừa viết ra màu sắc hương vị của hoa anh đào, cũng là dùng thủ pháp đối lập mãnh liệt để làm nổi bật đặc trưng của nó, điều hiếm có chính là tràn đầy cảm xúc lãng mạn như thần thoại, thật sự là kiệt tác của thiên nhân!”
“Ta cảm thấy, ở đây không ai có thể vượt qua Từ Bách Hổ!”
“Không hổ là người đứng đầu tứ đại tài tử, trình độ như vậy thật sự là khiến cho người ta ngưỡng mộ!”
…
Nghe thấy mọi người khen ngợi như thế, Ứng Minh Hoài đã sốt ruột trở về Quan Ảnh Đình, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiết Văn Tinh:
“Văn Tinh, ngươi có câu thơ nào hay hơn Từ Bách Hổ không?”
Tiết Văn Tinh nhíu mày, đối mặt với Ứng Minh Hoài, vẻ mặt hắn buồn khổ lắc đầu:
“Xin lỗi, nếu chỉ có ba người Triệu Khắc Khanh, ta còn có năng lực ứng đối.”
“Nưng trình độ của Từ Bách Hổ thật sự quá cao, cho dù ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra được câu thơ nào hay hơn của hắn!”
Ứng Minh Hoài nghe vậy thì đồng tử co rụt lại: “Cái này..”
Trên thực tế, sau khi Từ Bách Hổ nói ra hai câu thơ kia, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy, lần so tài tài khí này hẳn là không ai là đối thủ của Từ Bách Hổ.
Nhưng, khi Tiết Văn Tinh bất đắc dĩ buông tay, trong lòng hắn vẫn bất đắc dĩ mà mất mát đến đỉnh điểm.
“Chết tiệt, tại sao tứ đại tài tử cũng tới đây?’
“Chẳng lẽ ta nhất định phải trơ mắt nhìn mất đi Ngọc Miên sao?”
Bốn người Từ Bách Hổ, danh tiếng rung trời ở Trung Thổ Thần Châu, gia tộc của bản thân cũng rất có thực lực, cũng không kém với thân vương thế tử như hắn.
Hôm nay cạnh tranh tài khí bất lợi, khiến cho Ứng Minh Phong cảm thấy vô cùng không ổn.
Hắn rất không cam lòng, nhưng thực lực không bằng người ta, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà chấp nhận!
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của Ứng Minh Hoài, Trúc Thanh Quân tràn đầy sùng bái nhìn thoáng qua Lâm Hiên nói: