Nghe vậy, Huyền Quang Thánh chủ biến sắc, trong lòng tức giận thầm mắng: Ngu mới tin ngươi!
Nếu Tam Thái tử Côn gia thật sự thích Lạc U Lãnh, ít nhất phải tự mình ra mặt để bộc lộ thành ý.
Bây giờ chỉ phải một hộ đạo giả đến, ném xuống một nạp giới rồi đòi mang Huyền Quang Thánh Nữ của thánh địa đi, thành ý gần như không có.
Lạc U Lãnh có huyết mạch Nguyên Linh, một trong mười huyết mạch thần cấp, có thể trợ giúp nam tu sĩ tăng cường huyết khí trong cơ thể.
Nếu có thể dẫn phát huyết mạch cộng minh, càng có thể kích phát được thiên phú không tưởng, tu vi công lực tăng vọt.
Huyền Quang Thánh chủ cũng có chút hiểu biết về Kim Sí Đại Bàng Côn gia, bọn họ không những có được huyết mạch Kim Sí Đại Bàng thái cổ cường đại, còn có vô số công pháp tu luyện huyết mạch.
Kết hợp với thái độ của Hạ Hầu Lịch, Huyền Quang Thánh chủ vô cùng hoài nghi Tam Thái tử Côn gia không phải muốn làm đạo lữ với Lạc U Lãnh, khả năng cao muốn nàng làm thuốc dẫn!
Khi đó Lạc U Lãnh sẽ bị coi như một gốc dược liệu, bị Tam Thái tử Côn gia nghiền nát cắn nuốt!
Trình độ tàn nhẫn này làm Huyền Quang Thánh chủ không dám nghĩ nhiều!
Hít sâu, Huyền Quang Thánh chủ kiên quyết nói:
“Cảm ơn ý tốt của Tam Thái tử Côn gia! Đáng tiếc thân phận của Lạc U Lãnh hèn mọn, mặc dù có huyết mạch Nguyên Linh nhưng thiên phú không đủ, không xứng làm đạo lữ của Tam Thái tử!”
“Xin đạo hữu cầm về nạp giới, trở về bẩm báo với Tam Thái tử, nói bổn tọa chúc hắn có thể tìm được đạo lữ thích hợp hơn!”
Nghe vậy, ánh mắt của Hạ Hầu Lịch lạnh xuống, nói:
“Ngươi phải hiểu được không phải ta đang thương lượng với ngươi!”
“Kim Sí Đại Bàng Côn gia chúng ta chưa bao giờ phải thương lượng với người khác!”
Dứt lời, sắc mặt của Huyền Quang Thánh chủ và mười trưởng lão hoàn toàn thay đổi.
Hạ Hầu Lịch trực tiếp uy hiếp, hùng hổ dọa người.
Bọn họ cũng từng nghe qua tác phong của Côn gia, đây là một gia tộc vô cùng bá đạo ác độc.
Dám đối nghịch với bọn họ, tất cả đều bị bọn họ dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết.
Một tông môn tên là Tú Thủy tông của đại lục Thương Long, bởi vì không chịu giao đệ tử thiên kiêu của tông môn làm lô đỉnh cho Côn gia, chịu khổ diệt tông trong một đêm.
Phải biết rằng Tú Thủy tông đều là nữ tu, Côn gia không chỉ không thủ hạ lưu tình với các nàng, ngược lại Nhị Thái tử Côn gia hóa thành Kim Sí Đại Bằng nuốt sạch mười vạn nữ tử của Tú Thủy tông.
Sau khi ăn sạch các nàng, cắn nuốt hết huyết nhục rồi phun ra xương trăng, xương trắng phủ kín đỉnh núi Tú Thủy tông.
Xương cốt trắng như tuyết, cảnh tượng thảm thiết như địa ngục.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia cũng đủ làm người sợ hãi.
Đối mặt với gia tộc tàn ác bá đạo này, ngay cả Huyền Quang Thánh chủ cũng phải kiêng kị sợ hãi.
Ông ta biết rõ nếu không cho Hạ Hầu Lịch mang Lạc U Lãnh đi, tương đương công khai đối nghịch với Côn gia.
Thánh địa Huyền Quang sẽ bị trả thù, hủy diệt.
Nhưng…
Làm tông chủ, sao có thể đưa Thánh Nữ của tông môn tặng người, trơ mắt nhìn nàng biến thành thuốc dẫn?
Huyền Quang Thánh chủ cảm thấy chính mình không làm được!
“Xin lỗi, Thánh Nữ liên quan đến tương lai của thánh địa Huyền Quang, tuyệt đối không thể rời đi!”
Ông ta cắn môi nói.
Hạ Hầu Lịch lạnh lùng nói:
“Vậy thì đại hội Thừa Kiếm hôm nay đành phải biến thành đại hội mai táng!”
Dứt lời, một luồng uy áp cực kỳ bá đạo mạnh mẽ buông xuống, bao phủ toàn bộ đại diện.
Đám người Huyền Quang Thánh chủ run lên.
Uy áp quá mạnh!
Xem ra tiếp theo sẽ là một trận ác chiến sinh tử!
Vụt!
Một đạo kiếm quang xuất hiện.
Trưởng lão ngoại môn vừa đi tiếp đón Cao Văn Sơn và Cao Tiểu Điềm dừng ở cửa đại điện, dẫn bọn họ đi vào.
“Thánh chủ, hai người này muốn gặp Thánh Nữ!”
Không khí giết người trong đại điện giảm bớt rất nhiều.
Không chỉ đám người Huyền Quang Thánh chủ, ngay cả Hạ Hầu Lịch cũng nhìn về phía hai người Cao Văn Sơn.
Lạc U Lãnh bình tĩnh đánh giá Cao Văn Sơn và Cao Tiểu Điềm, nhìn Cao Tiểu Điềm qua khăn che mặt, đôi mắt run lên, giống như bị xúc động.
Nàng bước lên nói:
“Hai người là ai? Tại sao muốn gặp ta?”
Cao Văn Sơn nhìn chằm chằm Lạc U Lãnh, ánh mắt kích động, vội vàng lấy ra lá thư kim ngọc màu bạc, đưa cho nàng rồi nói:
“Ta có một lá thư, ngươi đọc qua đi!”
Huyền Quang Thánh chủ và mười trưởng lão nhìn thấy lá thư này, sắc mặt hơi thay đổi.
Bọn họ nhìn ra được lá thư này đến từ người có địa vị cao của tông môn thánh địa nào đó.
Xưa nay chỉ có trưởng lão hoặc Thánh Nữ Thánh Tử, cùng với tông chủ Thánh chủ mới có thể sử dụng.
Bây giờ Cao Văn Sơn mang theo một lá thư kim ngọc màu bạc đến tìm Lạc U Lãnh, đủ để thấy được thân phận của người này không hề đơn giản.
Người viết lá thư này cho Lạc U Lãnh, chắc chắn có quan hệ vô cùng mật thiết với Lạc U Lãnh.
Cuối cùng Lạc U Lãnh không thể bình tĩnh được, run rẩy nhận lấy lá thư, vội vàng mở ra đọc.
Câu đầu tiên đập vào mắt làm mắt đẹp run lên, đôi mắt ngấn nước.
“Lãnh Nhi, ta biết con còn hận mẫu thân…”
Nội dung trong thư kéo Lạc U Lãnh trở lại mười mấy năm trước.
Khi đó nàng 7 tuổi.
Bởi vì đắc tội với kẻ thù lớn mạnh mà nhà chỉ có bốn bức tường, phụ thân lại mắc bệnh nặng, sắp buông tay thế gian.
Dưới khốn cảnh nghịch thiên này, mẫu thân nàng lại vứt bỏ cha con bọn họ, đầu nhập vào vòng tay của một trưởng lão tông môn.
“Lúc đó mẫu thân rời khỏi các ngươi, thật sự vì không còn cách nào khác! Nếu không rời đi, cha con cũng chỉ sống được ba ngày, chỉ có rời đi mới có thể tìm được cách cứu giúp gia đình chúng ta!”
“Lúc đó mẫu thân và trưởng lão của Thiên Hữu tông ở bên nhau vì muốn lợi dụng tài nguyên của hắn để trợ giúp con và cha con. Mặc dù hắn đối xử với ta vô cùng khắc nghiệt, nhưng cũng may ta vẫn lấy được chỗ tốt, giúp cha con sống thêm hai năm!”