Dáng người của nữ tử nhìn qua còn cao gầy thon dài hơn nữ tử bình thường rất nhiều, nhưng so với con Kim Tung Lang Sư cao lớn uy mãnh thì lại có vẻ vô cùng nhỏ nhắn.
Dù vậy, khí thế của Kim Tung Lang Sư còn không bằng một phần vạn của nữ tử.
Nữ tử chỉ lẳng lặng cưỡi trên lưng nó, có một loại cảm giác khí phách vô thượng ngoài ta ra, thiên hạ có thể thuộc về ai!
"Huyền Băng Nữ Đế!"
Cho dù đám người Phương Nam Thụy có ngu ngốc đến đâu, lúc này đều có thể nhận ra tuyệt mỹ nữ tử xông vào đúng là vị Nữ Đế vang danh thiên hạ.
Chỉ là không ai trong số bọn hắn ngờ rằng, Đông Hoàng Tử U lại nhanh chóng giết vào tổng bộ như vậy.
Phương Nam Thụy nghĩ đến những lời khinh thường Đông Hoàng Tử U vừa rồi của mình, hai má không khỏi hơi hơi nóng lên.
Cảm giác hưng phấn khi vừa uống một bát máu xử nữ trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều.
Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Phương Nam Thụy hét lớn một tiếng:
"Đạo Minh hộ vệ ở đâu? Giết chết Huyền Băng Nữ Đế cho bản minh chủ!"
Sau khi sáng lập ra Tận Thế Đạo Minh, Phương Nam Thụy đã cẩn thận chọn lựa hai ngàn cao thủ có võ nghệ cực kỳ cao thâm để thành lập một đội hộ vệ, bảo vệ đại điện của tổng bộ.
Bởi vì đang ở bên trong bụng Thôn Địa U Minh, bất kỳ người nào cũng không thể sử dụng tu vi, cho nên Phương Nam Thụy cảm thấy mình có cơ hội rất tốt để giết chết Đông Hoàng Tử U.
Cho nên hắn cũng lười nhảm, trực tiếp hạ lệnh tấn công Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U cưỡi Kim Tung Lang Sư, từng bước tới gần Phương Nam Thụy.
Trong mắt phượng ẩn chứa một tia bá đạo và khinh thường:
"Đám gà đất chó sành đó đều đã bị ta giết rồi!"
Đi đến bên ngoài đại điện của tổng bộ Tận Thế Đạo Minh, Đông Hoàng Tử U phát hiện có trọng binh canh gác, nàng không nói hai lời lập tức cưỡi Kim Tung Lang Sư một đường giết vào.
Hai ngàn người, căn bản không ngăn được nàng!
Ánh mắt của Phương Nam Thụy và mười vị trưởng lão không khỏi khẽ run lên.
Hai ngàn hộ vệ của Đạo Minh có rất nhiều người đại kiếm sư hoặc là thương pháp đại sư, trong tình huống không dùng tu vi, sức chiến đấu của bọn hắn rất mạnh mẽ.
Nhưng bọn hắn vẫn bị Đông Hoàng Tử U tiêu diệt toàn bộ nhanh như vậy, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề…
Cho dù Đông Hoàng Tử U không dùng tu vi cũng mạnh đến mức thái quá!
Nghĩ đến đây, Phương Nam Thụy hét lớn một tiếng: "Các ngươi đều xông lên cho ta!"
Mười vị trưởng lão như Triệu Đức Tường đồng loạt lấy ra bảo kiếm của mình, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
"Giết Huyền Băng Nữ Đế!"
"Ăn nàng!"
Sự hung hãn của Đông Hoàng Tử U lại khơi dậy bản tính hung tàn của đám người này.
Mười vị trưởng lão đều dậm chân, dựa vào thân thể mạnh mẽ cầm kiếm chém phía Đông Hoàng Tử U.
"Thương Thiên Kiếm Quyết!"
"Nhất Nguyên Kiếm Pháp!"
"Khai Thiên Kiếm!"
...
Kiếm quang bùng lên, sát khí sắc bén.
Mười người giống như một đàn hổ tấn công Đông Hoàng Tử U bằng những chiêu thức mạnh nhất của bọn hắn.
Mắt thấy bọn họ lộ ra khí thế bá đạo như thế, Phương Nam Thụy đứng ở trên đài cao, hai mắt hơi tỏa ánh sáng.
Theo hiểu biết của hắn, bản thân đám người Triệu Đức Tường đều là Chuẩn Kiếm Thánh có tu vi Đế cảnh, đối với việc rèn luyện kiếm đạo có thể nói là vô cùng thành thạo.
Mười người hợp lực, đã có oai của nửa bước Kiếm Tiên.
Dưới tình huống song phưỡng đều đang áp chế tu vi, cho dù Đông Hoàng Tử U là một vị Kiếm Tiên, mười người bọn hắn cũng có thể đánh một trận.
Nói cách khác, đàn sói có thể giết mãnh hổ.
Số lượng người lại tăng thêm, lại giúp cho đám người Triệu Đức Tường gia tăng thêm vài phần thắng.
Cho nên lúc này theo Phương Nam Thụy thấy, dưới sự công kích của mười người, Đông Hoàng Tử U đương nhiên sẽ cảm thấy việc này khó giải quyết, khó có thể ứng phó.
Đánh thêm mấy hiệp nữa, thế thắng bại sẽ càng ngày càng rõ ràng... Đông Hoàng Tử U chắc chắn sẽ bại!
Mặc dù vậy, Phương Nam Thụy vẫn dự định thực hiện một biện pháp càng ổn thỏa hơn.
Hắn đang chờ thời cơ ra tay, cùng với đám người Triệu Đức Tường cùng nhau vây công Đông Hoàng Tử U.
Với tu vi Đại Thánh Cảnh cùng với tạo nghệ Kiếm Thánh của hắn, chỉ cần một sơ hở, hắn có thể làm trọng thương hoặc là giết chết Đông Hoàng Tử U!
Nghĩ đến đây.
Phương Nam Thụy lấy ra một thanh trường kiếm cấp linh bảo, nhìn chằm chằm Đông Hoàng Tử U, chờ đợi nàng lộ ra sơ hở!
Ở một bên khác, đối mặt với thế công của Triệu Đức Tường và mười vị trưởng lão, Đông Hoàng Tử U vẫn rất bình tĩnh.
Tay ngọc như băng, tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt trong đại điện tối tăm kia.
Ngay khi đám người Triệu Đức Tường tiếp cận vòng tròn mười trượng, nàng chợt đứng dậy.
"Tiên Ma Tâm Ý Kiếm!"
Một kiếm bổ ra, hai đường kiếm quang!
Đám người Triệu Đức Tường chỉ cảm thấy có một đạo kiếm quang lóe lên trước mặt, theo bản năng sử dụng kiếm đón đỡ.
Nhưng ngay lập tức, bọn hắn cảm thấy ớn lạnh trong lòng, thế nhưng còn có một đạo kiếm quang khác xuyên thấu trái tim của bọn họ.
Sau khi kiếm quang biến mất, Triệu Đức Tường và sáu vị trưởng lão xông lên đầu tiên, tất cả đều bị một kiếm xuyên tim, mang theo một vết máu đầm đìa rơi xuống đất.
"Trời! Đây là kiếm pháp gì vậy?"
"Vì sao rõ ràng nàng chỉ chém ra một kiếm nhưng lại xuất hiện một đường kiếm khác?"
"Ta luyện kiếm năm nghìn năm cũng chưa bao giờ nhìn thấy một loại kiếm thuật biến hoá kỳ lạ cường đại đến như vậy!"
...
Bốn vị trưởng lão còn lại cũng sợ ngây người.
Một kiếm này của Đông Hoàng Tử U chẳng những giây sát sáu vị trưởng lão, lại lộ ra một đường kiếm quỷ dị vô cùng đáng sợ.
Đường kiếm, chính là hướng đi của kiếm!
Mỗi một kiếm chém ra đều có một hướng đi nhất định!
Nhưng một kiếm vừa rồi của Đông Hoàng Tử U lại sinh ra hai hướng đi hoàn toàn trái ngược nhau, thật sự khiến cho đám người này kinh ngạc!
Trong mắt phượng của Đông Hoàng Tử U tràn ngập băng giá, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm: