"Phụ thân, có thể để cho ta rắc được không?"
Tiểu nha đầu thấy rằng lúc rắc gia vị thì tay phải rung lên, rất thú vị, cho nên có ý định chơi đùa.
"Được." Lâm Hiên cưng chiều cười cười, đưa bình gia vị cho Tuyền Ấu.
Tiểu nha đầu mở nắp ra, hưng phấn giơ cái bình lên cao rồi rắc xuống.
Hô ~
Một cơn gió mạnh từ cửa sổ thổi vào thổi bay gia vị, bay lơ lửng bên trong đại sảnh.
Tiểu nhị và những vị khách ngửi thấy mùi gia vị, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt của mọi người đều sáng ngời.
"Trời ạ, mùi hương gì mà thơm vậy!"
"Thơm quá, mùi này chỉ có trên trời mới có!"
"Đây không phải là gia vị của cửa hàng chúng ta hay sao?"
Tiếng ồn ào náo động trong đại sảnh nhanh chóng truyền đến cửa, thu hút sự chú ý của một đám thực khách.
"Chư vị! Chư vị! Bách Vị Quán sản xuất ra một loại gia vị độc nhất vô nhị trong thiên hạ, chúng ta mau chạy nhanh đến xem đi!"
Có người ngoài cửa hô to một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả người xem ở ngoài cửa Bách Vị Quán.
"Độc nhất vô nhị trong thiên hạ?"
"Bảo bối, thủ đoạn bịp bợm này không nhỏ, nhất định phải đi nhìn xem!"
Những người có lòng hiếu kì vội vàng vây quanh cửa vào Bách Vị Quán.
Cảnh tượng kia giống như đang tranh đoạt một kiện bảo vật, vô cùng náo nhiệt và khẩn trương.
Kết quả là, khán giả vốn vây quanh ở trước sân khấu ngay lập tức giảm đi bảy tám phần, điều này khiến cho Duẫn Tùng đang biểu diễn không khỏi nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Hắn mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đang ở độ tuổi huyết khí phương cương.
Không ngờ rằng đang lúc hào hứng biểu diễn thì người xem dưới sân khấu lại chạy mất hơn một nửa, điều này khiến cho hắn vô cùng bực bội.
Nghĩ đến đây, Duẫn Tùng không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
"Tất cả đầu bếp ở Bách Vị Quán ta đều quen biết, tuy nhiên đều là hạng người bình thường, bọn họ làm sao có thể làm ra loại gia vị độc nhất vô nhị trong thiên hạ?"
"Không được, ta phải tự mình đi nhìn xem, để tránh có người ở cố ý quấy rối, phá hủy thanh danh của ta!"
Hắn là thiên kiêu Trù đạo ở Thùy Vân Thiên, thanh danh hiển hách, đặc biệt là trong giới quý tộc của các quốc gia.
Mà Bách Vị Quán là do một vị thân vương của Vân Lương Quốc lập ra, cũng chính vì vậy nên hắn mới đồng ý đứng trên sân khấu này hiến nghệ trước công chúng.
Hiện giờ trong đại sảnh đã có người tung tin rằng Bách Vị Quán xuất hiện một loại gia vị rất ngon, khiến khán giả trước mặt hắn rời đi hơn phân nửa.
Nếu không làm rõ ràng chuyện này, để truyền ra ngoài mà nói, người khác còn tưởng rằng trù nghệ của hắn không bằng đầu bếp của Bách Vị Quán.
Dù sao, theo hắn thấy, người có thể làm ra loại gia vị mới này cũng chỉ có đầu bếp của Bách Vị Quán.
Nghĩ như vậy, Duẫn Tùng vội nhảy xuống sân khấu, vội vàng đi vào cửa Bách Vị Quán.
Vừa mới vào cửa, Duẫn Tùng lập tức ngửi thấy một mùi thơm nồng nàn và kỳ lạ.
Tinh thần của hắn lập tức rung lên, hai mắt sáng ngời.
"Mùi hương thật thơm!"
"Trên thế gian này làm sao có thể hương thơm kỳ lạ như vậy?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trước cửa sổ của một căn phòng trang nhã phía xa đã chật kín người, rất rõ ràng, mùi hương tỏa ra từ nơi đó.
Duẫn Tùng vội xông lên trước tách đám người ra.
Hắn nhìn thấy có sáu người ngồi trong căn phòng trang nhã.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục trắng, ngồi bên cạnh là hai tiểu cô nương giống nhau như đúc, đáng yêu như búp bê.
Ngồi đối điện với thiếu nữ xinh đẹp là một thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng, bên cạnh hắn cũng có hai tiểu cô nương như búp bê giống nhau như đúc.
Trong đó có một tiểu cô nương đang cầm trong tay một bình Huyền Ngọc cao cấp, đang rắc gia vị lên món thịt nướng bên dưới.
Tiểu cô nương vừa rắc vừa hỏi: "Phụ thân, hiện tại ta đang làm đúng phải không?"
Thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng lộ vẻ mặt cưng chiều gật đầu: "Đúng, bảo bối làm rất tốt!"
Khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt thanh niên đẹp trai mặc áo bào trắng, ánh mắt của Duẫn Tùng không khỏi run lên, thất thanh hô to:
"Trù Thần!"
Ừm?
Hắn hét lên như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
Có người hiếu kỳ nói: "Duẫn huynh đệ, ngươi gọi ai là Trù Thần vậy?"
Trong lòng mọi người cũng cảm thấy tò mò, trong Bách Vị Quán, Duẫn Tùng là người có trù nghệ cao nhất.
Nhưng mà hắn lại hô lớn danh xưng Trù Thần, chẳng lẽ trong Bách Vị Quán này tồn tại một vị Chân Long trong Trù đạo?
Duẫn Tùng vội vàng đi tới phía trước, khom người hành lễ với Lâm Hiên rồi nói:
"Thùy Vân Thiên ‘Thiên Thủ Tiểu Phật’ Duẫn Tùng, bái kiến Đế phu tôn thượng!"
"Lần trước ta được chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của Đế phu ở Trù Đạo đại hội, trong lòng vẫn luôn kính ngưỡng!"
"Hiện giờ có thể gặp lại Đế phu, thật sự làm cho tại hạ vô cùng xúc động!"
Xôn xao!
Sau khi hắn nói ra những lời này, tất cả mọi người đang vây quanh Lâm Hiên lập tức lui lại.
Toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều ngưng thần nín thở, lẳng lặng quan sát Lâm Hiên.
Một lát sau, trong đại sảnh lập tức vang lên những tiếng ồn ào náo động đinh tai nhức óc.
"Hóa ra vị này chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu tôn thượng, thật sự không ngờ rằng, có thể gặp được một đại nhân vật tôn quý như thế ở Vân Lương Quốc nho nhỏ này!"
"Đúng vậy, vừa rồi Duẫn Tùng hô lên danh hào của Đế phu, ta cũng giật nảy mình, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trực tiếp gặp được Đế phu!"
"Hóa ra Đế phu chính là Trù Thần đương thời, không hổ là phu quân của Nữ Đế, thật sự là người đa tài đa nghệ, đứng đầu mọi lĩnh vực!"
"Đế phu chính là thiên ngoại cao nhân, gia vị mà hắn làm ra cũng siêu phàm thoát tục như thế, quả thật khiến cho người ta vô cùng kính nể!"
...
Sau khi mọi người bàn luận xong, tất cả đều vội vàng hành lễ với Lâm Hiên.
"Bái kiến Đế phu tôn thượng!"
Lâm Hiên ôn hòa vẫy tay với mọi người rồi cười nói: "Không cần khách khí, mọi người đều đi ăn cơm đi."