Hắn không ngờ rằng, một sai lầm của tiểu nha đầu Tuyền Ấu lại khiến cho toàn bộ khách hàng của Bách Vị Quán đến quan sát.
Thậm chí còn khiến cho một thiên kiêu như Duẫn Tùng chú ý, đi vào bên trong đại sảnh này, lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Vốn dĩ hắn chỉ dẫn mấy nữ nhi đến đây để ăn vặt, cho nên hắn ra hiệu cho mọi người cứ an tâm dùng bữa.
"Vâng!"
Mọi người có mặt ở đây cũng đều là người nhanh nhạy, bọn họ nghe vậy đều khom người hành lễ rồi lui ra.
Duẫn Tùng đi được vài bước lại quay đầu lại hành lễ rồi nói:
"Đế phu ở trên, vốn dĩ tại hạ không dám quấy rầy nhiều, nhưng gia vị do ngài làm quả thực có mùi hương quá thơm."
"Tại hạ cả gan khẩn cầu Đế phu ban cho tại hạ một ít gia vị, để cho tại hạ sau khi trở về có thể nghiên cứu thành phần, phương pháp chế tác, đồng thời không ngừng nâng cao tạo nghệ Trù đạo của bản thân mình!"
Lâm Hiên nhìn thấy Duẫn Tùng rời đi rồi lại quay lại, lại tha thiết giải thích ý định của mình như thế, trong lòng hắn biết Duẫn Tùng quả thực người một lòng hướng đến Trù đạo, tính tình tốt bụng lại ham học hỏi.
Vì thế hắn bình tĩnh gật đầu: "Có thể."
Nói xong bèn hư không nhấc bình gia vị trên bàn lên, đưa tới trước mặt Duẫn Tùng.
Duẫn Tùng sửng sốt nói: "Tại hạ chỉ cần một chút là được, nhiều như vậy..."
Không đợi hắn nói xong, Lâm Hiên xuy tay tỏ vẻ không sao cả:
"Ta vẫn còn rất nhiều loại gia vị này, nếu ngươi một lòng hướng đến Trù đạo, vậy cứ lấy nhiều một chút đi!"
Nói xong, hắn lại lấy ra một cái bình nhỏ từ trong nạp giới.
Duẫn Tùng thấy thế, không khỏi lộ vẻ mặt biết ơn, lập tức hành đại lễ với Lâm Hiên:
"Đa tạ Đế phu!"
"Tại hạ nhất định khắc khổ nghiên cứu, không uổng công những gì Đế phu đã ban tặng hôm nay!"
Trong mắt hắn, bình gia vị mà Lâm Hiên ban cho tương đương với một cuốn bí tịch được truyền lại từ đời này sang đời khác của giới võ đạo.
Vật phẩm trân quý như vậy, thật sự khiến cho hắn có một loại cảm giác gặp được may mắn từ trên trời giáng xuống.
Hắn không dám hy vọng xa vời có thể nghiên cứu chế tạo ra gia vị giống của Lâm Hiên như đúc.
Nhưng hắn có thể khẳng định, cho dù chỉ học được một phần mười bản lĩnh của Lâm Hiên cũng có thể giúp cho tạo nghệ Trù đạo của hắn bước lên một tầm cao mới.
"Ừm." Lâm Hiên khẽ gật đầu.
Hắn nhìn ra được sự tò mò và phấn khích trong ánh mắt của Duẫn Tùng, vì vậy hắn có thể chắc chắn rằng, trong tương lai không xa, Duẫn Tùng chắc chắn sẽ tiến thêm một bước trên Trù đạo.
Phong Y Y dịu dàng liếc nhìn Lâm Hiên, sự sùng bái và kính ngưỡng trong đôi mắt đẹp như muốn trào ra.
Theo nàng thấy, Lâm Hiên và Duẫn Tùng có tuổi xấp xỉ nhau, vốn là người cùng thế hệ.
Nhưng Lâm Hiên lại được Duẫn Tùng gọi là Trù Thần, hiển nhiên tạo nghệ Trù đạo của hắn đã đứng hàng Thần giai, không người nào có thể sánh bằng.
Mà đối mặt với hậu sinh như Duẫn Tùng, Lâm Hiên hào phóng ra tay giúp đỡ như vậy, quả thực đã thể hiện rõ phong thái của một vị tiền bối.
"Không ngờ rằng Đế phu còn trẻ như vậy đã Trù Thần đương thời, thật sự rất có tài hoa!"
"Có thể ngày ngày được ăn đồ ngài nấu, Nữ Đế chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc!"
Trong khi Phong Y Y đang sửng sốt, một bóng người quen thuộc đi đến bên cạnh nàng, khom người hành lễ với Lâm Hiên:
"Bái kiến Đế phu!"
Lâm Hiên ngước mắt lên.
Chỉ thấy người diễn giả mặc một bộ huyền thanh trường bào, giữ lại một nắm râu dê.
Trông có vẻ là một nam tử trung niên, khí chất không tầm thương.
Nam tử trung niên vội vàng bổ sung: “Tại hạ là Huyền Môn môn chủ Phùng Kim Kiều, vừa đưa theo đám môn hạ đệ tử qua cổng Bái Vị Quan, biết được Đế phu đang ở đây, vì vậy tại hạ đặc biệt đến đây tiếp đãi!”
Lâm Hiên khẽ gật đầu, mặc dù đối phương ở đây để tăng cường sự hiện diện, thái độ có phần cung kính.
Lâm Hiên cũng không hề kiêu ngạo, nhẹ nhàng đáp lễ.
Phong Y Y ở đối diện đứng dậy với vẻ mặt ngạc nhiên: “Phùng thúc thúc, thật trùng hợp!”
Phùng Kim Kiều có mối quan hệ thân thiết với Tây Cuồng Phong Thanh Dương, mấy năm gần đây cũng đến Hoa Lê Đảo, cho nên với Phong Y Y hết sức quen thuộc.
Phong Y Y không ngờ rằng Phùng Kim Kiều bước vào để gây ấn tượng với Lâm Hiên, tình cờ bị mình đụng phải.
Phùng Kim Kiều nở nụ cười nhìn Phong Y Yi: “Nha đầu Y Y, một năm không gặp, ngươi thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn!”
Khi nói điều đó, hắn vô tình liếc nhìn giữa Phong Y Y và Lâm Hiên.
Hắn không nghĩ Lâm Hiên sẽ bị hấp dẫn bởi Phong Y Y cũng không thấy giữa hai người có bất kỳ tơ tình nào.
Tuy nhiên, hắn có thể thấy được sự ngưỡng mộ của Phong Y Y dành cho Lâm Hiên.
Hơn nữa, Phong Y Y còn có thể ăn cùng bàn với Lâm Hiên, rõ ràng có liên quan.
Điều này khiến Phùng Kim Kiều không khỏi thầm thở dài, nha đầu Y Y này đã trèo lên kình thiên đại thụ!
Phong Y Y mỉm cười ngượng ngùng, chuyển chủ đề hỏi: “À ,Phùng thúc thúc, thúc đích thân đưa đệ tử của mình đến Vân Lương Quốc, có chuyện gì quan trọng sao?”
Phùng Kim Kiều gật đầu: “Đương nhiên! Hôm nay trong sơn trang Bôn Lôi ở Vân Lương Quốc, cử hành một đại hội trừ ma lớn.”
“Kim Tôn Kim chủ chí tôn đã đích thân mời tám trăm giáo phái của Thuỳ Vân Thiên Tây Vực bọn ta đến, chuẩn bị tập hợp đầy đủ những người chính nghĩa chi sĩ chi lực, diệt trừ tà ma, giúp đỡ chính nghĩa, quét sạch thiên hạ, khôi phục hòa bình cho thế gian!”
Những lời cuối cùng của hắn rất dõng dạc, rõ ràng đã bị Kim Tôn Kim chủ chí tôn đánh thức.
“Kim Cung chí tôn?!”
Phong Y Y nghe vậy lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, hàm răng bạc nghiến chặt.
Phùng Kim Kiều nhìn thấy điều này giật mình: “Nha đầu, ngươi bị sao vậy?”
Phong Y Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ tỷ của cháu đã bị chính Kim chủ chí tôn ra vẻ đạo mạo ngụy quân kia giết chết kia, ta hận bọn hắn đến chết!”