Sau khi hắn nói xong, mấy người Tuyền Châu đều ngẩng cao đầu gật đầu.
"Đúng đó, Giang thúc thúc, tại sao ngươi có thể đánh cha của mình được?"
"Hơn nữa ngươi còn khiến cho mẫu thân của ta phải khai chiến với Ma tộc, ngươi quá trời xấu xa rồi!"
Giang Phàm nghe được Lâm Hiên nói chuyện với các tiểu nha đầu như vậy, đầu tiên là bối rối không biết làm sao.
Sau đó hắn đột nhiên giật mình tỉnh táo lại.
Ánh mắt rung động nhìn về phía Lâm Hiên: "Hóa ra ngài chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, phu quân của Huyền Băng Nữ Đế!"
Tâm tình của hắn lập tức rơi xuống đáy cốc.
Bắc Huyền Thiên Đế phu tự mình đến tìm mình, đây là đang đến đây để hưng sư vấn tội giúp vợ của hắn Đông Hoàng Tử U.
Mà với thực lực mạnh mẽ của Đế phu, hôm nay chắc chắn hắn không còn đường sống!
Nghĩ đến đây, Giang Phàm suýt chút nữa thì hối hận đến xanh cả ruột.
Đêm nay, chuyến đi đến La Lão Thành cướp bảo bối có thể nói là mình tự chui đầu vào rọ!
Ngang! ! !
Trong lúc nói chuyện, Huyền Băng Ma Long bên cạnh cuồng tính đại phát, mở cái miệng rộng muốn phun ra băng trụ tấn công Lâm Hiên.
"Chủ nhân cũng đã sợ quéo cò, con chó như ngươi còn muốn cắn người nữa hay sao?" Lâm Hiên cười khẩy.
Hô! Hô!
Bên trong cặp mắt của hắn bỗng nhiên tuôn ra kim quang sáng chói, như hai vầng mặt trời chiếu sáng La Lão Thành.
Sau đó là hai đạo Nam Minh Ly Hỏa nóng bỏng phun ra.
Hỏa trụ kinh khủng vô tình nghiền ép băng khí của Huyền Băng Ma Long, trong nháy mắt đốt cháy nó thành một con rồng nướng.
Nhìn thấy Huyền Băng Ma Long bị nướng chín rớt xuống đất, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm giác hô hấp trì trệ.
Khá lắm! Huyền Băng Ma Long hung ác bá đạo như vậy cũng hóa thành thịt nướng dưới thần hỏa của Bắc Huyền Thiên Đế phu. Trên đời này còn có cái gì có thể ngăn cản Bắc Huyền Thiên Đế phu?
Mà Tiêu Tu Tề kinh hô một tiếng: "Ly Hỏa Kim Đồng!"
Trong lòng hắn nghĩ, ngay cả loại thể chất nghịch thiên này mà cũng có, không hổ là nam nhân có thể chinh phục Huyền Băng Nữ Đế!
"Thật là Ly Hỏa Kim Đồng sao!"
Giang Phàm cũng đột nhiên nhớ tới, thân thể lập tức khẽ run lên.
"Huyền Băng Nữ Đế đúng là rất có ánh mắt, lựa chọn một kinh thế yêu nghiệt như thế làm phu quân!"
Sau đó, ôm một tia may mắn cuối cùng.
Giang Phàm cúi đầu sát mặt đất: "Đế phu tại thượng, tiểu nhân biết sai, mong Đế phu tha cho tiểu nhân một cái mạng!"
Một đám ma kỵ đi theo Giang Phàm đến đây, giờ phút này đều sợ đến rơi xuống mặt đất. Sợ ma thú dưới thân mình sơ sẩy một cái, chọc giận Lâm Hiên, rơi vào hạ tràng giống như Huyền Băng Ma Long.
Mà nhìn thấy Giang Phàm vẻ mặt sống không bằng chết, mấy người Tuyền Châu cảm thấy hôm nay cha giáo dục Giang Phàm rất có hiệu quả.
"Cha thật tuyệt, nhanh như vậy đã khiến cho Giang thúc thúc này nhận ra được sai lầm!"
"Đúng đó đúng đó, ta tin tưởng bây giờ chắc chắn hắn rất hối hận!"
"Nếu như hắn biết trước cha lợi hại như vậy, chắc chắn hắn không dám phạm sai lầm!"
Các tiểu nha đầu ngươi một lời ta một câu, rất là hài lòng với biểu hiện của Lâm Hiên.
Lâm Hiên mỉm cười, cưng chiều sờ lên đầu các tiểu nha đầu. Có đám này áo bông nhỏ tri kỷ này ở bên người, làm chuyện gì cũng tràn đầy cảm giác thành tựu!
Mà nhìn thấy Lâm Hiên cưng chiều bốn tiểu nha đầu như thế. Giang Phàm lập tức linh cơ khẽ động, quay qua nhìn mấy người Tuyền Châu cầu khẩn: "Bốn vị công chúa, tiểu nhân đã sâu sắc nhận ra được mình không đúng."
"Mong các công chúa cầu tình Đế phu, bỏ qua cho tiểu nhân, sau này tiểu nhân nhất định thống cải tiền phi, làm người tốt!"
Các tiểu nha đầu không khỏi mặt lộ vẻ xoắn xuýt. Các nàng cảm thấy cha đã dạy dỗ Giang Phàm rất khá. Thế nhưng là. Nghĩ đến Giang Phàm hại mẹ ruột của mình đánh trận với Ma tộc, các nàng lại cảm thấy còn phải giáo dục Giang Phàm nhiều hơn một chút mới được.
"Cha, làm sao bây giờ nha?"
Các tiểu nha đầu nhíu mày nhìn về phía Lâm Hiên. Vấn đề phức tạp như thế, chỉ có cha mới có thể quyết định.
Lâm Hiên liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư của các cô con gái. Dựa theo giáo trình vú em hoàn mỹ mà nói, bọn nhỏ khi còn nhỏ, tâm trí còn không thành thục. Cho nên, cho dù các nàng đã có quan niệm thiện ác rõ ràng nhưng lại không thể cân nhắc cụ thể thiện và ác cái nào lớn cái nào nhỏ. Lúc này cần phụ mẫu đứng trên góc độ của bọn họ để suy nghĩ vấn đề.
Cũng ví dụ như là Giang Phàm tìm tới dựa vào Ma tộc, xúc phạm Đông Hoàng Tử U, chuyện này cho dù nói như thế nào đi nữa thì đều là tử tội. Nhưng ở trong mắt các tiểu nha đầu, các nàng chỉ biết là Giang Phàm là người xấu. Về phần rốt cuộc xấu đến mức nào, các nàng cũng không rõ ràng.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Hiên không có giết Giang Phàm ở trước mặt các nàng. Đối với bọn nhỏ, đương nhiên Lâm Hiên phải hướng dẫn từng bước, cẩn thận che chở tâm linh của các nàng.
Thế là Lâm Hiên cười hỏi các cô con gái: "Các ngươi cảm thấy cha đánh Giang Phàm một bàn tay, sau đó để hắn đi, như vậy có đủ hay không?"
Mấy người Tuyền Châu lo nghĩ.
Cha khí lực lớn như vậy, đánh một cái chắc chắn sẽ cực kỳ đau. Nếu lại đánh một bàn tay, vậy coi như là dạy dỗ Giang thúc thúc thêm một lần.
"Đủ rồi!"
Các tiểu nha đầu đồng thời gật đầu.
Lâm Hiên mỉm cười, hắn đã biết trước các tiểu nha đầu sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Giang Phàm thấy thế không khỏi cuồng hỉ trong lòng. Mặc dù thực lực Lâm Hiên rất khủng bố nhưng xem ra hắn sẽ không giết mình. Có được Tu La Ma Thể, dù là chỉ còn một hơi. Chờ trở lại Vô Sinh Quốc, hắn vẫn có rất nhiều biện pháp khôi phục lại.
"Đa tạ các công chúa!" Giang Phàm nhất thời không kìm được vui mừng.
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, vận ra một đạo linh lực và lôi lực, đánh nát xương cốt kinh mạch toàn thân Giang Phàm, phất phất tay kêu hắn cút đi.
"Đa tạ... Đế phu!"