Ngoài Bất Lạc thành, trong một khu rừng rậm rạp.
Một thân ảnh mặc áo bào xám đang đi qua đi lại, bước chân của hắn vội vàng, nhìn qua thật sự là lo lắng.
“Sao San nhi còn chưa tới?”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nói xong, hắn muốn lao ra khỏi rừng cây.
Đột nhiên một bên lóe ra một tiếu ảnh, lập tức nhào vào trong ngực của hắn.
“Dịch Phong, ta tới rồi!”
Dịch Phong nâng lên khuôn mặt nhỏ trong lòng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng đã đỏ bừng, mồ hôi trên mặt không ngừng lăn xuống.
Nhìn xuống, váy trắng dài của nàng đã bị cắt mấy chỗ, lộ ra da thịt non mịn bị thương.
Dịch Phong đau lòng nói:
“San Nhi, nàng vất vả rồi!”
Hắn và Địch Tích San tình cờ gặp nhau do cơ duyên, rất nhanh đã nảy sinh tính cảm, muốn ở bên nhau vĩnh viễn.
Bất đắc dĩ thân phận của hai người kém xa, chuyện này bị gia tộc của Địch Tích San điên cuồng cản trở.
Cuối cùng hai người lén ước hẹn hôm nay sẽ gặp nhau trong rừng cây để cùng chạy trốn.
Thấy Địch Tích San vất vả như vậy chỉ vì gặp mình, Dịch Phong thật sự vừa cảm động vừa không đành lòng.
Địch Tích San lắc đầu, trong mắt tràn đầy tình yêu:
“Không vất vả! Chỉ cần có thể đến gặp được chàng, ta không quan tâm gì cả!”
“Ừm!” Dịch Phong gật đầu, dịu dàng nói: “Từ này về sau, chúng ta sẽ vĩnh viên ở bên nhau! Ta muốn dẫn nàng đi đến nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta, một đời một kiếp một đôi người, bạc đầu giai lão!”
Ánh mắt Địch Tích San run rẩy, ý cười trên khóe môi càng sâu, sự hạnh phúc như sắp hóa thành nước đường chảy xuống.
“Vâng! Từ nay về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”
“Đi đến nơi chỉ có hai người chúng ta, chúng ta sẽ tự tay xây một căn phòng, trồng trọt trên mảnh đất do chúng ta tự khai hoang, chăm những đứa con của chúng ta, để bọn nhỏ lớn lên trong hạnh phúc…”
Thấy Địch Tích San khao khát cuộc sống tương lai như vậy, Dịch Phong hít sâu, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh:
“San Nhi, đề phòng đêm dài lắm mộng, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này đi!”
“Ta còn chuẩn bị một con Tật Phong Ma Ưng, hiện tại chúng ta sẽ cưỡi nó rời đi!”
Nói xong Dịch Phong nắm Địch Tích San chạy nhanh về phía trước.
Thấy hai người xuất hiện, Tật Phong Ma Ưng ngoan ngoãn đứng lên, giương cánh, chờ đợi hai người nhảy lên trên lưng của mình.
Địch Tích San nắm chặt tay của Dịch Phong, nụ cười trên môi vẫn chưa từng biến mất.
Nàng dịu dàng liếc nhìn Dịch Phong:
“Dịch Phong, chúng ta đi thôi!”
“Ừ!”
Dịch Phong gật đầu, vận chuyển linh khí dang định nắm tay Địch Tích San nhảy lên trên lưng của Tật Phong Ma Ưng.
Vút!
Một tia sáng tím phá vỡ lùm cây, đâm chính xác lên trên lưng của Tật Phong Ma Ưng, ầm! Bắn thủng thân thể của Tật Phong Ma Ưng.
Dưới lực đánh rất lớn của ánh sáng tím, Tật Phong Ma Ưng kêu thảm thiết, sau khi lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, nện mạnh lên một cây đại thụ, cuối cùng không bò dậy được.
“Đây…”
Đồng tử của Dịch Phong co rụt lại, lông tơ trên người dựng đứng.
Một cảm giác xấu nhanh chóng bao phủ trong lòng!
Một âm thanh tục tằng tức giận truyền đến từ cách đó không xa, Dịch Phong nghư thấy, màng tai bị chấn động đau đớn:
“Tên tiểu tử chết tiệt, ngươi dám bắt cóc tiểu thư, hôm nay ta chắc chắn sẽ lột da của ngươi ra!”
Một hơi thở mạnh mẽ ập xuống chắn trước mặt Dịch Phong, ép Dịch Phong phải lùi ra sau hai bước.
Một người đàn ông cao to để râu quai nón, mặc bộ đồ màu đen, mắt hổ hung hãn nhảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Dịch Phong.
Phía sau người đàn ông này là gần trăm người.
Dịch Phong cẩn thận cảm nhận, đồng tử co rụt lại.
Hắn phát hiện người đàn ông to cao này là cảnh giới Tôn Gỉa, thủ hạ của ông ta đều là Thần Phách sơ kỳ trở lên, thực lực tương đương mạnh mẽ.
“Ngũ thúc thúc!”
Địch Tích San hoảng sợ nhìn Ngũ Hồng Giang, không ngờ nhanh như vậy ông ta đã dẫn người đuổi kịp mình.
Ngũ Hồng Giang là cánh tay đắc lực của phụ thân nàng, vô cùng trung thành với phụ thân.
Lần này Ngũ Hồng Giang ra mặt đại biểu chắc chắn phải bắt nàng về gặp phụ thân, thần tiên cũng không ngăn được!
Uy áp của Ngũ Hồng Giang không hề suy giảm, cảnh cáo nói:
“Tiểu thư, ta vâng lệnh gia chủ đến mang ngươi về!”
“Xin ngươi đừng khó xử ta, trở về cùng ta!”
“Không!” Địch Tích San nắm chặt tay của Dịch Phong, nói: “Ta và Dịch Phong yêu nhau thật lòng, xin Ngũ thúc thúc thành toàn cho ta!”
Sắc mặt của Ngũ Hồng Giang vẫn cực kỳ lạnh khốc: “Mệnh lệnh của gia chủ vững như Thiết Sơn!”
Thấy thái độ của Ngũ Hồng Giang kiên quyết như vậy, Dịch Phong bước lên đứng chắn trước mặt Địch Tích San:
“Ta và San Nhi yêu nhau thật lòng, tuyệt đối sẽ không để các ngươi mang nàng đi!”
Ngũ Hồng Giang nhìn chằm chằm Dịch Phong, khinh thường nói:
“Cóc còn đòi ăn thịt thiên nga! Tiểu thư của chúng ta chính là con gái của Đổ Thánh, một tiểu tử nghèo như ngươi dựa vào gì thật lòng với nàng?”
“Ta nói cho ngươi, ở Đông Vực có vô số thanh niên tài tuấn thèm nhỏ dãi tiểu thư, nàng tùy tiện chọn một cái cũng tốt hơn ngươi gấp ngàn lần vạn lần!”
“Ngươi không cho nàng được cuộc sống giàu có, cũng không cho nàng sự yên ổn cả đời, ngươi và nàng đã định sẵn không phải người cùng thế giới, đừng si tâm vọng tưởng!”
Ông ta vừa dứt lời, phía sau cũng vang lên âm thanh mắng chửi khinh thường.
“Ỷ vào tu vi Thần Phách, một tiểu tử nghèo cũng dám mơ tưởng mang đi con gái của Đổ Thánh, không biết sống chết!”
“Cái gì mà yêu nhau thật lòng? Ta thấy hắn muốn ăn cơm mềm!”
Nghe mọi người làm nhục khinh bỉ chính mình như vậy. Dịch Phong cắn răng nói:
“Vậy không có gì để nói!”
Hắn mở tay phải, biến ra một đống pháp khí xúc xắc, quăng về phía đám người Ngũ Hồng Giang.
Ầm ầm ầm ầm…
Sau khi rơi xuống đất, xúc sắc nổ ầm ầm, tro bụi bay đầy trời.
“San Nhi, đi!”
Dịch Phong vội vàng lôi kéo Địch Tích San vọt vào trong bụi cây rồi chạy như điên.
Theo sự phán đoán của hắn, chiêu thức này tuyệt đối có thể giữ chân được đám người Ngũ Hồng Giang trong 5 phút.