Ngũ Hồng Giang bình tĩnh nhìn Dịch Phong thi pháp, đến khi xúc xắc cách mặt đất khoảng một trượng, ông ta mới nheo mắt lạnh lùng lên tiếng:
“Tiểu tử thối cũng có chút bản lĩnh, đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không phải đối thủ của ta!”
Ông ta nâng tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại thành kiếm, chỉ về phía không trung.
Ông ta không ngừng lẩm bẩm, một tia sáng vào mang lao ra từ trong ngón trở và ngón giữa của ông ta.
“Đi!”
Ngũ Hồng Giang gầm lên, chỉ ngón tay về phía xúc xắc.
Vụt!
Xúc xắc nhanh chóng rơi xuống, không gian xung quanh trở nên hỗn độn nôn nóng, hình như có hai luồng huyền lực đang điên cuồng đánh cờ đấu tranh.
Một lúc sau, xúc xắc nặng nề rơi xuống đất.
Ầm!
Một luồng huyền quang trong xúc xắc nổ tung, Dịch Phong bị chấn động kêu thảm thiết, điên cuồng lùi về sau khoảng trăm trượng.
“A ~ Đáng chết!”
Dịch Phong thua, ngực nóng lên, quỳ trên mặt đất nôn ra ba ngụm máu tươi.
Địch Tích San và mọi người vội vàng nhìn về phía xúc sắc, chỉ thấy bên trên xuất hiện một điểm nhỏ màu hồng.
Ngũ Hồng Giang thắng
“Ha ha ha! Ngũ Hồng Giang ngửa đầu cười to: “Tên chuột nhắt, vừa rồi chính ngươi nói tùy ta xử lý!”
Ông ta vận huyển linh khí, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Dịch Phong.
Tung ra một chưởng đánh mạnh lên trán hắn, sau đó nhấc chân đá bay hắn.
Thân thể của Dịch Phong như diều đứt dây, sau khi phá vỡ lùm cây thì rơi xuống vực sâu.
“Đừng mà!”
Địch Tích San hoảng sợ, vội vàng vận chuyển linh khí lao về phía vực sâu, muốn nhảy xuống cùng với Dịch Phong.
Ngũ Hồng Giang nhanh chóng bước đến, vận chuyển linh lực bắt lấy bả vai của Địch Tích San, mạnh mẽ ấn nàng đứng ở trên vực sâu.
“Tiểu thư, hắn chết chắc rồi, ngươi cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng!”
“Người đâu, đến trói tiểu thư lại mang về!”
Địch Tích San vô lực quỳ trên mặt đất, tùy ý để người của Ngũ Hồng Giang trói chặt chính mình.
Lúc đứng dậy phải rời khỏi, nàng cắn răng nhìn về phía vực sâu vô tận.
Dịch Phong, chàng thật sự đã chết?
Sao chàng có thể dễ dàng chết như vậy?
…...
Vực sâu vô tận, sương mù dày đặc.
Lúc Dịch Phong mở mắt ra thì nhìn thấy sương trắng dày đặc quanh quẩn trên đỉnh đầu, không thấy gì cả.
“Ta chưa chết?”
Cảm giác được thân thể xé rách đau đớn, Dịch Phong lại vô cung vui vẻ, bởi vì đau đớn đại biểu hắn còn sống.
Cắn răng bò dậy nhìn xung quanh, hắn phát hiện đây là một sơn cốc, dưới thân là mặt cỏ rậm rạp.
Cỏ xanh thon dài, bùn đất mềm mại.
Cuối cùng Dịch Phong cũng hiểu chính mình may mắn rơi xuống sơn động này nên mới tránh khỏi kết cục chia năm xẻ bảy.
“Đại nạn không chết sẽ có hạnh phúc cuối đời!”
“San Nhi, chờ ta, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm được nàng, dẫn nàng rời đi!”
Sống sót sau tai nạn làm Dịch Phong mừng như điên, không nhịn được điên cuồng hét to.
Đột nhiên một giọng nói hồn hậu già nua vang lên từ phía sau, lông tơ trên người Dịch Phong dựng đứng:
“Tiểu tử thối, rơi xuống vực sâu với độ cao như vậy cũng chưa ngã chết, mạng rất lớn.”
Dịch Phong hoảng sợ, vội vàng xoay người, nhìn thấy một tảng đá đen có đường kính trăm trượng ở cách đó không xa.
Trên tảng đá đen quấn quanh trăm dây xích sắt huyền thiết, rắc rối phức tạp cột lấy một lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo rách nát.
Lão giả gầy như gậy, dưới hốc mắt thâm thúy, tia sáng trong đôi đồng tử màu tím kia nổ bắn ra giống như mãnh thú Hồng Hoang làm người kinh sợ.
Dịch Phong vội vàng quỳ trên đất: “Vãn bối không biết tiền bối ở đây, vừa rồi quấy rầy tiền bối, xin tiền bối thứ tội!”
Lão giả cười nói: “Ngươi định tạ tội như thế nào?”
Lúc nói chuyện, cả người ông ta và tảng đá đen cùng bay lên không trung, khí thế mạnh mẽ khủng bố nhìn xuống Dịch Phong.
Giống như chỉ cần câu trả lời của Dịch Phong làm ông ta không vui, ông ta sẽ thao tác tảng đá đập Dịch Phong thành bánh nhân thịt.
Ánh mắt Dịch Phong run lên, mồ hồi trên trán rơi xuống dưới.
Hắn có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở khủng bố của lão gải này, giống như mãnh thú Hồng Hoang trấn áp mọi thứ trong sơn động.
Đối mặt với lão giả thần bí cường đại như vậy, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể làm lão giả vừa lòng.
Đột nhiên ánh mắt của Dịch Phong run lên.
Đột nhiên hắn chú ý đến tảng đá đen sau lưng lão gải có sáu mặt, ở vị trí chính giữa phía dưới được khảm sáu viên đầu lâu.
Dịch Phong hơi di chuyển thân thể, phát hiện bên trái của tảng đá đen được khảm bốn viên đầu lâu.
Hắn bừng tỉnh: “Tảng đá đen này lại là một viên xúc xắc!”
Bất Lạc Thành.
Nằm ở vị trí trung tâm thành trì, có một nơi có phong cách kiến trúc tương tự như sân trong cung điện.
Sân này chiếm diện tích ngàn vạn dặm, tường tím ngói ngọc, điêu lan họa đống, quang huy xa hoa, cực kỳ khí phái.
Trên cửa chính treo một bảng hiệu do Thiên Ngoại Huyền Ngọc bao vàng mà thành, vô cùng khí thế, uy phong lẫm liệt.
Trên bảng hiệu, Du Long Tẩu Phượng viết ba chữ “Đổ Thánh Phủ”, trực tiếp nói ra thân phận chủ nhân chiếc sân này.
Đổ Thánh, Địch Kình Thiên!
Lúc này ở tiền viện trong đại sảnh, Địch Kình Thiên một thân trường bào tử kim hai tay chắp ở phía sau, đi tới đi lui.
Đôi mày kiếm nhíu chặt lại, trong ánh mắt mơ hồ có vài phần phẫn nộ và lo lắng.
Thần thái như thế, làm cho không khí trong đại sảnh đầy áp lực.
Mấy gia đình đều cúi đầu đứng ở một bên đại sảnh, không dám ngẩng đầu nhìn Địch Kình Thiên.
Lại càng không dám há mồm thở dốc, sợ quấy nhiễu vị Đổ Thánh tính tình nóng nảy này.
“Sao Hồng Giang đi lâu như vậy mà vẫn chưa về? Chẳng lẽ không bắt được người?”
Địch Kình Thiên đã đi tới đi lui hơn một ngàn lần, thần sắc không kiên nhẫn trong mắt càng thêm nồng đậm.
Lúc này một thanh âm thô kệch từ cửa lớn truyền đến.
“Gia chủ, tiểu thư dẫn về rồi!”
Địch Kình Thiên vội xoay người nhìn lại, chỉ thấy đám người Ngũ Hồng Giang áp giải Địch Tích San bước nhanh về phía đại sảnh.