Cho nên chỉ cần ra sức chống cự, như vậy nhất định có thể nghênh đón viện quân cường đại hơn do thủ lĩnh phái tới.
Đương nhiên, hắn cũng rất rõ, đối mặt với khí thế hung hăng Đông Hoàng Tử U, hiện tại bọn hắn muốn chạy trốn thì cũng đã không còn kịp rồi.
Chỉ có một trận chiến, mới có thể thắng được cơ hội sống sót!
“Thiên Nguyên kiếm quyết!”
Một luồng kim quang rực rỡ từ Băng Phượng kiếm đằng đằng bay lên, chiếu sáng nước biển trong phạm vi mười vạn dặm.
Tiên kiếm khí cuồng bạo phá vỡ sóng biển cuồn cuộn mà lao xuống, rơi vào trong đại quân nhân ngư điên cuồng bạo liệt, phun ra kiếm khí đáng sợ như núi lửa bộc phát.
Phàm là bão táp nhân ngư bị kiếm khí đụng vào, không phải nát bấy toàn thể thì chính là cơ thể nổ tung, tình cảnh cực kỳ thảm thiết.
“Yêu Thần tại thượng, kiếm khí của Huyền Băng Nữ Đế thật đáng sợ!”
“Căn bản không ngăn được!”
“Tê! Khủng bố như vậy!”
…
Đại quân Phong Bạo Nhân Ngư tộc trong khoảnh khắc lâm vào hỗn loạn cực lớn, điên cuồng tản ra trong Hắc Thạch sơn mạch rộng lớn, muốn tránh né kiếm khí mạnh mẽ đến mức diệt tuyệt nhân tính của Đông Hoàng Tử U.
“Giết!”
Quản Đồng, Phùng Lăng Phỉ và các tướng lĩnh Phi Phượng quân, chia làm ba mươi đường xông vào trong đại quân Phong Bạo Nhân Ngư tộc, mỗi người tự chiến, nhưng đều có thể ngăn cản một mặt.
Dưới sự dẫn dắt của Đông Hoàng Tử U, các nàng đều sử dụng thực lực mạnh nhất, lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn để đối mặt với nhân ngư hải yêu cường đại, lại hết sức nghiền ép.
Công phu không đến một nén nhang, các nàng đã cùng Đông Hoàng Tử U chém giết gần hai vạn bão táp nhân ngư, sát khí bạo rạp, rung động cả vùng hải vực.
Lệ Mạt nhìn thấy tất cả, sợ tới mức cơ thể run rẩy điên cuồng.
“Trời ạ, Huyền Băng Nữ Đế cùng thủ hạ của nàng còn là nữ nhân sao?”
“Các nàng căn bản là một đám yêu nghiệt đội lốt người a!”
Lệ Mạt vội vàng nhìn xung quanh, Hắc Sơn lành lạnh cao ngất bao vây khu vực này.
Cho tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng viện quân của bổn tộc, làm cho trong lòng Lệ Mạt vô cùng lo lắng.
“Thủ lĩnh lệnh cho ta đưa Huyền Băng Nữ Đế tới, nhưng không có nói với ta kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, mẹ nó nên như thế nào cho phải?”
Lệ Mạt nhất thời cảm giác được có chút hỗn độn.
Mãi đến lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện thủ lĩnh để cho mình chấp hành kế hoạch có vấn đề lớn.
Vù~
Một luồng hào quang màu đỏ huyền diệu như máu tản ra trên đỉnh đầu mọi người khắp trăm dặm.
Rất nhanh, hồng quang bao trùm toàn bộ Hắc Thạch sơn mạch.
Nhìn từ xa.
Hắc Thạch sơn mạch giống như là một cái bình hình trụ, mà hào quang màu đỏ giống như là nắp bình, ngăn cách hết thảy trong Hắc Thạch sơn mạch.
Bất kể là Đông Hoàng Tử U với đám Phùng Lăng Phỉ, hay là Lệ Mạt và Phong Bạo Nhân Ngư còn lại, đều thành người trong bình.
Đây là...
Đôi mắt Phùng Lăng Phỉ và Quản Đồng không khỏi run lên, trong lòng mơ hồ cảm giác không ổn.
Từng lực lượng huyền diệu trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể của các nàng, bất kể là Phùng Lăng Phỉ hay là Quản Đồng, tất cả mọi người đều cảm giác được kinh mạch toàn thân đóng lại, linh khí đột nhiên đình trệ.
Thậm chí huyết dịch vốn lưu thông không trở ngại, đều cảm giác được bị huyền lực bao vây ngăn cản, rất có một cảm giác sắp phải dừng lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Phùng Lăng Phỉ run lên: “Hồng quang này thật quỷ dị, nhất định phải phá nó!”
Cảm giác toàn thân kỳ quái là do hồng quang gây nên, Phùng Lăng Phỉ cắn răng giơ Thất Huyền Long Thương lên.
Nhưng điều kỳ quái chính là, cho dù trong lòng nàng muốn dùng sức như thế nào, chính mình căn bản là không cách nào để vận chuyển chân nguyên, thúc giục linh khí.
Thậm chí ngay cả thương pháp Thiên giai sở trường của mình cũng không thể thi triển, cả người như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ ngăn chặn, hoàn toàn không thể thi triển bất kỳ công pháp huyền kỹ nào.
“Không được, ngay cả công pháp mà ta cũng không thi triển ra được!”
Ánh mắt Phùng Lăng Phỉ run rẩy nhìn về phía đám Quản Đồng.
Đã thấy đám tướng lĩnh Quản Đồng cũng đang ra sức vận công vận khí, nhưng tất cả đều giống như Phùng Lăng Phỉ, căn bản không thể nào thi triển tu vi và công pháp.
Hơn ba mươi vị phó chủ Phi Phượng quân tướng vội vàng nhìn về phía Đông Hoàng Tử U: “Bệ hạ...”
Vẻ mặt Đông Hoàng Tử U bình tĩnh nói: “Chúng ta đã bị trận pháp vây lại rồi!”
“Trận pháp?”
Đôi mắt xinh đẹp của Phùng Lăng Phỉ run lên: “Vậy mà lại có thể giam cầm toàn bộ công pháp linh khí kinh mạch của chúng ta, trận pháp này thật lợi hại!”
“Ừm.” Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu: “Nếu trẫm không nhìn lầm, trận này chính là đại trận Thiên Hình Tiềm Diệt trong mười đại sát trận thượng cổ, có thể áp chế toàn bộ tu vi, công pháp, huyền kỹ thậm chí là hồn phách!”
Xì!
Nghe nói như thế, đám Phùng Lăng Phỉ đều lộ vẻ khiếp sợ.
Áp chế toàn bộ tu vi, công pháp, huyền kỹ thậm chí hồn phách...
Chẳng phải là nói, bây giờ các nàng đã hoàn toàn biến thành phế nhân?
Xa xa Lệ Mạt nghe Đông Hoàng Tử U giải thích như thế, trong mắt cá rất nhanh đã tràn ra vẻ đắc ý.
“Thì ra là thủ lĩnh kêu ta dụ Huyền Băng Nữ Đế đến đây, là để dùng trận pháp này đối phó nàng ta!”
“Mà một khi thân hãm trận này, cho dù Huyền Băng Nữ Đế có mạnh hơn nữa thì tu vi và công pháp cũng đều vô dụng, nàng ta chỉ có thể dựa vào cơ thể, cứng đối cứng chiến đấu cùng với chúng ta!”
“Nhưng nàng chỉ là một nữ tử Nhân tộc, cơ thể yếu ớt kia, căn bản vỗ là nát!”
Nghĩ vậy, Lệ Mạt không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên cho thủ lĩnh.
Nghĩ thầm thủ lĩnh thật sự là mưu kế sâu xa, nhìn xa trông rộng, bày mưu nghĩ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngay cả Huyền Băng Nữ Đế cũng không trốn thoát khỏi thủ lĩnh Ngũ Chỉ Sơn!
“Ha ha ha!”
Trong hải vực cao truyền đến tiếng cười cực kiêu ngạo.
Đông Hoàng Tử U ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hồng quang bên ngoài, rõ ràng xuất hiện mấy chục vạn Phong Bạo Nhân Ngư cường đại.