Gặp mạnh thì mạnh, bất khuất, vĩnh viễn không lùi sợ!
Đám Phùng Lăng Phỉ, Quản Đồng cũng cảm nhận được khí thế của bốn người hùng hồn đáng sợ, đều lộ ra sự run rẩy.
“Trời ạ, bốn người này không phải đều là đốc chủ của Tế Thiên chứ?”
Các nàng vô cùng lo lắng nhìn về phía Đông Hoàng Tử U.
Hôm nay Nữ Đế bệ hạ chỉ chém đi một nửa tu vi của Tào Viễn, lúc chưa hắn, lại xuất hiện bốn đốc chủ nữa.
Kế tiếp mối nguy hiểm mà Nữ Đế bệ hạ phải đối mặt thật sự quá lớn!
Khẽ cắn môi, đám Phùng Lăng Phỉ đã liều chết đánh cược một lần ở trong lòng.
Mà nhìn thấy lại có tứ đại đốc chủ xuất hiện, Mâu Khang và Phong Bạo Nhân Ngư tộc vừa rồi tâm như tro tàn đều chấn động tinh thần.
Ngũ đại đốc chủ liên thủ, lần này Huyền Băng Nữ Đế chết chắc rồi!
Mâu Khang suýt chút nữa cười ra tiếng.
Về phần người vui vẻ nhất, đương nhiên không phải Tào Viễn thì còn ai khác.
Vừa rồi bị một kiếm của Đông Hoàng Tử U bổ đi năm tòa La Hán kim thân, hắn nhất thời rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Không ngờ phong hồi lộ chuyển, lại có bốn đốc chủ đồng thời hàng lâm!
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, người tới theo thứ tự là Đỗ Phi Tinh, Nhiếp Mãnh, Doãn Hồng Xuân và Lôi Phàm.
Bốn người đều là tu vi Cổ Thần Cảnh, Đỗ Phi Tinh và Nhiếp Mãnh càng là trung kỳ cảnh giới Cổ Thần.
Trừ bỏ tu vi, bọn họ đều là trời sinh thần thể, vả lại Đỗ Phi Tinh và Nhiếp Mãnh đều có ngũ hành linh căn và thiên linh căn, Doãn Xuân Hồng cùng Lôi Phàm thì thân kiêm Hỗn Nguyên huyết mạch và Thương Long huyết mạch.
Bọn họ mạnh bao nhiêu, Tào Viễn hoàn toàn hiểu rõ, cho nên vẻ mặt hưng phấn quát: “Bốn vị đốc chủ, chúng ta dắt tay tru sát Huyền Băng Nữ Đế, công lao đều là của các ngươi!”
Hắn đã đoán ra, bốn vị đốc chủ nhất định là phát giác ra mình lợi dụng Phong Bạo Nhân Ngư tộc để đối phó Đông Hoàng Tử U, cho nên mới chạy tới.
Về phần mục đích bọn họ tới đương nhiên là để cướp đoạt công lao giết chết Đông Hoàng Tử U.
Trước mắt tu vi Tào Viễn bị phế đi hơn phân nửa, đoạt công lao dĩ nhiên vô vọng.
Nhưng nếu lợi dụng tứ đại đốc chủ giết chết Đông Hoàng Tử U, từ đó tự bảo vệ mình, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất đối với hắn bây giờ!
Đỗ Phi Tinh nheo mắt lại, giọng điệu có chút kiêu ngạo nói: “Có thể liên thủ tru sát Huyền Băng Nữ Đế!”
“Nhưng công lao này chỉ có thể quy về một người, nói cách khác ai giết Huyền Băng Nữ Đế, công lao sẽ thuộc về người đó!”
Lời này là nói cho tam đại đốc chủ Nhiếp Mãnh chủ nghe.
Tam đại đốc chủ Nhiếp Mãnh đều gật đầu đồng ý: “Được!”
Đông Hoàng Tử U thấy bọn họ đã thảo luận vấn đề phân phối công lao giết chết mình, mắt phượng không khỏi lạnh lẽo, thần phượng hỏa quang xung quanh và Tu La Ma Liên hòa lẫn vào nhau.
Băng Phượng Kiếm dưới sự thúc giục của linh khí, ánh sáng màu lam sáng láng, sát khí bạo rạp.
“Một đám chuột nhắt, muốn đánh thì đánh, không cần nói nhảm!”
Các tướng lĩnh Phùng Lăng Phỉ, Quản Đồng vội vàng tiến lên: “Bệ hạ, chúng ta cùng tiến cùng lùi với ngài!”
Đông Hoàng Tử U giơ tay ngọc lên ngăn lại: “Các ngươi đều lui ra!”
Tu vi của đám Phùng Lăng Phỉ còn thấp, căn bản không thể đánh đồng với đám người Đỗ Phi Tinh, đi lên chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Đối mặt Cổ Thần Cảnh, chỉ có Cổ Thần Cảnh mới có thể chống lại!
“Vâng!”
Mặc dù đám Phùng Lăng Phỉ muốn ra tay, nhưng trong lòng biết uy nghiêm của Nữ Đế không thể mạo phạm, đành phải cắn răng rút lui.
Đỗ Phi Tinh cười lạnh một tiếng: “Hay cho một Nữ Đế bá đạo, biết rõ đường chết mà còn muốn cứng rắn chống đỡ, ta ngược lại là có chút bội phục ngươi!”
“Ồn ào!”
Đông Hoàng Tử U ra sức thúc giục chân nguyên, kích phát ra linh khí mạnh nhất, khiến Cửu Chuyển Thần Phượng Thể và Tu La Thánh Thể đồng thời đạt tới đỉnh cao.
“Tiên ma Tâm Ý Kiếm!”
Nàng đạp Vô Tận Ma Liên lao ra, kiếm quang tung hoành trăm vạn dặm, nhấc sóng triều cuồn cuộn phóng lên trời.
“Giết nàng ta!”
Đỗ Phi Tinh nhướng mày, phất tay ý bảo chúng đốc chủ cùng tiến lên.
Bọn họ căn bản không ngốc, trong lòng biết nếu đơn đấu Đông Hoàng Tử U tất nhiên thắng bại khó lường.
Chi bằng liên thủ vây công, khống chế phần thắng trăm phần trăm.
Vì thế bọn họ đều sử dụng toàn lực, thúc giục các loại thần thể huyết mạch, thi triển ra chí cường sát chiêu.
“Bạch Hổ quyền thuật!”
“Bắc Đẩu Trảm!”
“Thiên Tuyền Quang Kiếm!”
“Thương Thiên Bá Kính!”
…
Trăm ức huyền quang nở rộ, trăm ức sát chiêu như thủy triều.
Vạn vật trong hải vực phương viên trăm vạn dặm đều vỡ, căn bản không chịu nổi uy áp đáng sợ của bọn họ.
“Tứ đại đốc chủ liên thủ, hiệu quả chính là không tầm thường!” Tào Viễn cười, cũng thúc giục linh khí đi giết theo phía sau bọn họ.
Bùm!
Sau khi sát chiêu song phương giao hội với nhau, kiếm khí vô tận nổ tung, hung man trùng kích quyền kình, đao kình, kiếm khí, chưởng phong!
Nổ tung ra hào quang và khí kình, như mười ngôi sao nổ tung, cuồn cuộn tám trăm vạn dặm sóng biển phóng lên cao.
Phùng Lăng Phỉ và tất cả mọi người và Hải Yêu đều cảm giác đầu ong ong chấn động, trước mắt rối rít tối sầm, phun ra từng ngụm máu tươi tê liệt ngã xuống đất.
Lục đại Cổ Thần Cảnh giao thủ quả thật là quá đáng sợ!
Chẳng những đám Phùng Lăng Phỉ, đám hải yêu Mâu Khang cũng kinh hô vạn phần.
Mà ngay bên trong làn sóng huyền quang vô tận.
Một luồng tử quang quỷ mị nở rộ ra ma liên vô tận, xông ra sóng biển đi tới trước mặt Tào Viễn.
“Không ổn rồi!”
Tào Viễn chỉ cảm giác một luồng kiếm khí sắc bén vọt tới phía mình, tiếp theo cổ họng lạnh lẽo, đã bị luồng kiếm khí này xuyên qua.
“Ta nói rồi, nhất định sẽ giết ngươi!”
Một kiếm của Đông Hoàng Tử U đâm thủng yết hầu Tào Viễn, tiếp theo xoay cổ tay, cắt đầu của hắn xuống.
Sau lưng nàng, tứ đại đốc chủ Đỗ Phi Tinh đồng thời hiện thân, đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Đi thôi!”
Đỗ Phi Tinh vung tay lên, tứ đại đốc chủ rời đi nhanh như chớp.
“A, cái này?”