Tứ đại đốc chủ đột nhiên rời đi, tình huống đột phát này làm mọi người ở đây lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ căn bản không ngờ, tứ đại đốc chủ vừa ra sân uy phong lẫm liệt, khí phách vô biên, sau lần giao thủ đầu tiên với Đông Hoàng Tử U, đồng thời rút lui.
Nhưng rất nhanh, mọi người đã hiểu được nguyên do trong đó.
Vừa rồi lúc giao thủ, Đông Hoàng Tử U lấy một địch năm, mặt ngoài cùng tứ đại đốc chủ cân sức ngang tài, ai cũng không thể làm hại đến ai.
Nhưng trên thực tế, nàng ấy đã thắng!
Thắng tuy rằng vi diệu, nhưng tuyệt đối đã chiếm được cơ hội quyết định!
Nguyên nhân chủ yếu nhất, là dưới sự vây công của tứ đại đốc chủ, nàng lại có thể rút thân vọt tới trước mặt Tào Viễn giết chết hắn.
Trong loại chiến đấu cấp bậc Cổ Thần này, Đông Hoàng Tử U lấy ít đối nhiều mà có thể làm được điểm này, chắc hẳn trong lòng Đỗ Phi Tinh và tứ đại đốc chủ cũng rất rõ, bốn người hợp lực tuyệt đối không chiếm được ưu thế gì đối với nàng.
Nếu tiếp tục đánh nhau, rất có thể rơi vào một hồi khổ đấu không có giới hạn.
Mà đây cũng không phải là chủ ý của tứ đại đốc chủ Đỗ Phi Tinh.
Bọn họ vốn là muốn tham lợi trước mắt, chờ Tào Viễn và Đông Hoàng Tử U đấu đến khi cả hai đều thiệt thì mới ra tay nhặt bừa.
Không ngờ lại không như mong muốn, sự dũng mãnh của Đông Hoàng Tử U đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Một khi đã như vậy, nhanh chóng rút lui tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.
Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, bất kể là đám Phùng Lăng Phỉ Quản Đồng, hay là Mâu Khang và Hải Yêu tộc, tất cả đều tán thưởng không thôi.
“Lấy một chọi năm cũng không rơi vào thế hạ phong, Huyền Băng Nữ Đế cũng quá đáng sợ rồi!”
“Ta vốn tưởng rằng tứ đại đốc chủ xuất hiện thì có thể xoay chuyển chiến cuộc, nào biết vậy mà lại là kết quả này!”
“Xưa nay bệ hạ chưa từng đối mặt với năm đại Cổ Thần Cảnh, hơn nữa lại phá tan vây công của bọn họ mà giết chết một vị đốc chủ, hành động vĩ đại như vậy thế nào cũng oanh động Cửu Thiên Tiên Vực!”
“Bệ hạ uy vũ!”
…
Đối mặt với sự tán thưởng và thán phục của mọi người, sắc mặt Đông Hoàng Tử U vẫn bình tĩnh.
Lau đi vết máu đỏ tươi tràn ra khóe miệng, ánh mắt nàng trở nên lãnh khốc và kiên nghị.
Đáng tiếc, vẫn là không thể tiêu diệt toàn bộ những đốc chủ!
Đông Hoàng Tử U âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm thực lực của mình còn phải nhanh chóng đề cao mới được.
Nếu không, cũng chỉ có thể giống như vừa rồi, dồn hết toàn lực cũng chỉ có thể hòa tứ đại đốc chủ, lại dựa vào sự bất ngờ để giết chết Tào Viễn bị trọng thương.
Cuối cùng, trơ mắt nhìn tứ đại đốc chủ chạy đi, thật sự quá mức đáng tiếc!
Quay lại.
Nàng nhìn thấy Mâu Khang và đám người nhân ngư vẻ mặt như cha mẹ chết, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, đau khổ cầu xin mình tha cho bọn họ.
Đối với Đông Hoàng Tử U mà nói, không phải tộc ta, tâm tất dị, huống chi Yêu tộc tàn bạo như Phong Bạo Nhân Ngư tộc.
Cho nên nàng trực tiếp hạ sát lệnh, để đám tướng lĩnh Phùng Lăng Phỉ biến đám hải yêu này trở thành bia ngắm luyện tập.
…
Thiên Ma Giới, Đông Vực.
Xích Viêm Sơn Mạch, chính là Xích Viêm quốc.
Từng tòa Ma Sơn cao vút trong mây, nguy nga tráng lệ, như từng Ma Thần sừng sững trên mặt đất, quan sát thương sinh.
Mà ở cả dãy núi, ánh lửa liễm diễm, lại có một con rồng lửa đỏ thẫm đang bay múa xoay quanh.
Trong quá trình nó bay lượn, từng ánh lửa sáng ngời không ngừng lóng lánh.
Chiếu sáng cả dãy núi, ánh lửa huy hoàng của Xích Viêm quốc càng chiếu sáng.
Vẻ mặt Vụ Ngưng thành kính nhìn về phía hỏa long, nói cho Lâm Hiên: “Đế phu, đây chính là khí vận chi long của Xích Viêm quốc chúng ta, Diễm Long!”
Tuyền Châu ngạc nhiên nhìn Diễm Long, Tuyền Hi là người đầu tiên giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Dì Vụ Ngưng, con Diễm Long này không ngừng phóng lửa, sẽ không thiêu đốt các người Xích Viêm quốc sao?”
Vụ Ngưng lắc đầu cười nói: “Diễm Long chính là Địa Tâm Hỏa Linh dưới Xích Viêm quốc ngưng tụ mà thành, hỏa diễm nó phóng thích chính là Tiên Thiên Linh Hỏa, trải qua huyền lực cải tạo, nhiệt độ vô cùng dễ chịu.”
“Hơn nữa trong ánh lửa nó phóng thích ẩn chứa huyền lực cực kỳ đặc biệt, có thể trong lúc vô hình rèn luyện thân thể người Xích Viêm quốc chúng ta, loại trừ tạp chất, tinh lọc thể lực, cũng có thể ôn dưỡng từng cọng cây ngọn cỏ của nước ta.”
Cho nên dưới sự che chở của nó, người của tất cả chủng tộc nước ta đều phúc thọ liên miên, thảm thực vật cỏ cây càng tươi tốt phồn vinh.
Tuyền Châu nghe xong không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Xem ra Diễm Long này không hổ là khí vận chi long của Xích Viêm quốc các người!”
Vụ Ngưng cười khanh khách nói: “Đó là tự nhiên! Trong lòng người Xích Viêm quốc, Diễm Long chính là chí cao thần của chúng ta!”
“Nước ta mỗi khi đến một ngày đặc biệt đều sẽ cử hành tế lễ mang tính toàn quốc để bày tỏ sự kính sợ và sùng bái đối với Diễm Long!”
Nghe nàng giải thích như thế, Mộ Ấu Khanh và Tuyền Châu đều yên lặng gật đầu.
Xem ra địa vị của Diễm Long ở Xích Viêm quốc vô cùng cao thượng, mọi người thấy nó đều phải cúi đầu!
Trong lúc nói, mọi người đi tới bầu trời Xích Viêm quốc.
Aang!
Diễm Long che trời, trong ánh lửa vô tận, bỗng nhiên cúi đầu ngẩng cao, gật đầu ba lần với Lâm Hiên, giống như dập đầu với Lâm Hiên.
Thấy một màn như vậy, Vụ Ngưng trực tiếp hóa đá.
Diễm Long vẫn luôn ngẩng đầu, bây giờ lại cúi xuống!
Hơn nữa, nó còn dập đầu với Đế phu!
Mộ Ấu Khanh che miệng, cười khanh khách: “Nó nhất định là bị uy nghiêm vô hình của biểu tỷ phu trấn trụ, mới làm ra cử chỉ như thế!”
Bốn tiểu bảo bối Tuyền Châu giơ ngón tay cái lên với Lâm Hiên.
“Phụ thân, ngầu!”
Lâm Hiên mỉm cười.
Hắn có được Thái Cổ Hỏa Linh Thể, mỗi một luồng linh hỏa trong cơ thể đều có thể biến ảo thành Thái Cổ Hỏa Linh Long.