Lệ Thượng Hoa gật đầu, nghĩ thầm tiểu tử này thật sự tàn nhẫn.
Dựa vào tâm cơ lòng dạ của hắn, chờ sau khi mình giao Vân Dương tông cho hắn, nhất định có thể dẫn dắt bản tông làm rạng rỡ truyền thống.
Dừng một chút, Lệ Thượng Hoa nheo mắt lại nói:
“Đúng rồi, chuyện Đổng gia xử lý như thế nào?”
Lệ Phong cười lạnh một tiếng:
“Đổng gia đều bị một mồi lửa của con thiêu sạch rồi, hơn nữa con đã sai người lén đi ra ngoài nói, Đổng gia đắc tội kẻ địch lớn mạnh nào đó, bị giết sạch thiêu sạch trong một đêm!”
“Mà ta và Đổng Hân cũng vừa hay trở lại Vân Dương tông bái kiến ngài, lúc này mới tránh được một kiếp!”
“Đây cũng là một chủ ý không tồi!” Lệ Thượng Hoa hơi nhíu mày: “Chỉ là vì sao con phải giữ lại nha đầu Đổng Hân kia? Không sợ nàng ta làm chuyện xấu sao?”
Vẻ mặt Lệ Phong không sao cả: “Nữ nhân ngu xuẩn kia không có chuyện gì xấu, con đã sắp rất nhiều thủ vệ giảm lỏng nàng ta!”
“Yên tâm đi cha, hơn nữa tu vi nàng ta cực thấp, cho dù muốn chạy trốn cũng không thể chạy trốn!”
“Chờ qua vài ngày, chúng ta lợi dụng Thiên Đan Kinh Thánh để luyện chế ra một vài đan dược mất trí nhớ cho nàng ăn, nàng ta vẫn sẽ là của nữ nhân ngoan ngoãn của con như thường!”
Lệ Thượng Hoa nghe vậy vẻ mặt vui mừng gật đầu: “Được, tiểu tử con làm việc chu đáo, thật sự làm cho cha nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Lệ Phong cười cười.
Những năm gần đây, nhìn thấy Lệ Thượng Hoa không thể làm cho Vân Dương tông hưng thịnh, hắn cũng sốt ruột trong lòng.
Đáng tiếc chính là, vẫn không có cách nào giúp đỡ.
Lúc này đây, hắn thông qua ba năm ở rể ngắn ngủn, lấy nhỏ bác lớn, thành công cướp đi hết thảy Đan Vương Đổng gia, mang đến cho bổn tông hi vọng quật khởi.
Hắn biết, Lệ Thượng Hoa đã toàn diện công nhận năng lực của hắn.
Chỉ cần lại nâng cao tu vi lên, nói không chừng rất nhanh đã có thể tiếp xúc đến tông môn hạch tâm sự vụ, để về sau tiếp nhận chuẩn bị tốt nhất.
Lúc này Lệ Thượng Hoa nói: “Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật một trăm năm mươi của quốc quân, ta nghe nói rất nhiều tông chủ tông môn đều chuẩn bị ra mặt chúc mừng.”
“Ta dự định chuẩn bị một phần hậu lễ, dẫn con cùng đến hoàng cung lộ mặt, làm quen với một vài danh môn vọng tộc và đại tông tinh anh, chuẩn bị cho sự phát triển sau này của tông ta.”
“Đương nhiên, có tài nguyên của Đổng gia, tông chúng ta có sức mạnh để làm việc này!”
Lệ Phong gật đầu đồng ý: "Cha nói đúng, vậy ngày mai chúng ta cùng đi!”
Cô Nhạn Quốc, quảng trường hoàng cung.
Quốc quân Nhan Kim Vĩnh dẫn theo công chúa Nhan Dao, còn có một đám vương công đại thần cùng gia quyến của bọn họ chờ ở giữa quảng trường.
Tổng cộng hơn ba ngàn người đều ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chờ mong và kính sợ nhìn lên trời cao vạn dặm.
Có người thậm chí không nhịn được nhỏ giọng thì thào: “Nữ Đế bệ hạ cùng Đế Phu thật sự sẽ đến sao?”
Hôm qua Nhan Dao đi tới Huyền Băng cung, tự mình mời Đông Hoàng Tử U và một nhà Lâm Hiên đến dự tiệc, Đông Hoàng Tử U đã đồng ý ngay tại chỗ.
Sau khi tin tức này truyền về Cô Nhạn quốc, khiến quốc quân cùng một đám vương công đại thần đều phấn chấn không thôi.
Nhất là đối với một đám vương công đại thần mà nói, bởi vì Cô Nhạn quốc chỉ là một tiểu quốc của Bắc Huyền Thiên, bọn hắn chưa bao giờ có cơ hội có thể tiếp xúc với gia đình của Nữ Đế.
Cho nên có thể tận mắt chứng kiến phong thái của Nữ Đế và Đế Phu, đối với bọn hắn mà nói, không khác gì may mắn lớn nhất của cả đời.
Giờ phút này, bọn họ vẫn có chút không thể tin được, chính mình sẽ tận mắt nhìn thấy gia đình Nữ Đế giá lâm Cô Nhạn quốc.
Một luồng tiên quang rực rỡ phá tan mây bay vạn dặm, che đậy ánh sáng mặt trời rơi xuống, làm chói mắt tất cả mọi người.
Chín con rồng vàng khổng lồ ngẩng đầu mà bay, khí thế nguy nga tráng lệ, đập vào mắt mọi người đầu tiên.
“Là Huyền Băng Ngọc Liễn!”
“Nữ Đế bệ hạ cùng Đế Phu giá lâm!”
Các vương công đại thần đều phấn chấn mà hô.
Có vài người thậm chí kích động đến mãnh liệt chà xát hai tay, mặt đầy ý cười, mặt như hoa cúc.
Mọi người nhìn chăm chú, Huyền Băng Ngọc Liễn vững vàng đáp xuống đất.
Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U dắt bốn tiểu bảo bối cùng đi ra khỏi Liễn Xa, trong nháy mắt nở rộ quang hoa che đậy thiên địa.
“Nữ Đế bệ hạ Phượng Nghi cái thế, Đế Dung tôn tôn, thật sự là Nhân Trung Thần Phượng!”
“Tướng mạo Đế phu như chân tiên, tao nhã phóng khoáng, cũng có phong thái nhân trung chân long!”
“Bốn vị công chúa giống như ngọc sứ, thật sự là vô cùng đáng yêu!”
…
Nhan sắc, khí chất của một nhà sáu người của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U một thật sự quá đỉnh cao, vừa ra sân đã khiến mọi người liên tục tán thưởng.
Đợi bọn họ tới gần, Nhan Kim Vĩnh vội dẫn mọi người khom người hành lễ.
“Bái kiến Nữ Đế bệ hạ!”
“Bái kiến Đế phu tôn thượng!”
Vẻ mặt Đông Hoàng Tử U ôn hòa, tay ngọc nhẹ nhàng phất: “Miễn lễ!”
Đợi sau khi mọi người đứng dậy, nàng biến ra một cái hộp gấm cực kỳ xa hoa trong hư không, đưa tới trước mặt Nhan Kim Vĩnh.
“Nhan bá, đây là một chút tâm ý của ta!”
Nhan Kim Vĩnh nghe Đông Hoàng Tử U gọi mình là “Nhan bá”, nhất thời hoảng sợ, vội vàng cúi người muốn quỳ lạy trên mặt đất.
“Bệ hạ có thể đến dự tiệc, đã là vinh quang vô thượng của vi thần, sao dám để bệ hạ gọi là trưởng bối?”
“Lại càng không dám nhận lấy hậu lễ của bệ hạ!”
Nhưng hắn còn chưa quỳ trên mặt đất, đã bị một huyền lực nâng hai đầu gối lên, cho dù dùng sức thế nào cũng không thể quỳ xuống.
Chợt nghe Đông Hoàng Tử U nói: “Nhớ lúc trước ta và Nhan Dao cùng tu luyện kiếm đạo ở Thái Sơ thánh địa, từng có một ngày tới Cô Nhạn quốc.”
“Lúc ấy Nhan bá tự mình xuống bếp, đặc biệt làm cho ta một chén cơm Bát Bảo, tình cảnh này vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ký ức vẫn còn mới mẻ.”
“Nhan bá chưa từng coi ta là người ngoài, ta nên coi Nhan bá là trưởng bối để kính trọng!”