Đông Hoàng Tử U nhớ rất rõ, lúc trước nàng cùng Nhan Dao xuống núi đi tới Cô Nhạn quốc, Nhan Kim Vĩnh cũng không mở tiệc chiêu đãi, mà là tự mình ra tay làm cho nàng một chén cơm Bát Bảo đặc sắc.
Lúc ấy Đông Hoàng Tử U đã cảm thấy Nhan Kim Vĩnh chính là người tâm địa chân thật, hơn nữa còn nàng trở thành người trong nhà, mới có thể đối đãi như thế.
Một chén cơm Bát Bảo, chẳng bằng sơn hào hải vị, nhưng đủ để chứng kiến lòng người.
Đông Hoàng Tử U cảm thấy, mình nên có đi có lại, cũng coi Nhan Kim Vĩnh làm thân nhân.
Thấy Đông Hoàng Tử U nói đến đây, Nhan Kim Vĩnh đành đứng dậy nhận lễ vật, trong mắt tràn đầy cảm động: “Bệ hạ cảm đức niệm cựu, tâm như lửa nóng, thật sự là không thẹn với danh xưng một đời minh quân!”
Các vương công đại thần cũng liên tục gật đầu, trong lòng có chút cảm khái.
Trước khi tận mắt thấy Đông Hoàng Tử U, ấn tượng của bọn họ đối với nàng vẫn dừng lại ở cường thế cao lãnh, quả quyết bá đạo, văn thao võ lược, phong cách đế hoàng.
Nhưng hiện tại, bọn họ biết được một mặt khác của Đông Hoàng Tử U, đó chính là hữu tình hữu nghĩa, rất có tình người!
Trong mắt mọi người, một vị Nữ Đế như vậy thật sự là tràn ngập quyến rũ, có thể sinh ra dưới sự trị vì của nàng, chính là phúc của thiên hạ!
Cất kỹ lễ vật, Nhan Kim Vĩnh vội vàng mời một nhà sáu người của Lâm Hiên cùng Đông Hoàng Tử U đi tới Vĩnh Thọ điện.
Dọc theo đường đi, Nhan Dao tiến lên nhỏ giọng bắt chuyện với Đông Hoàng Tử U, kể lại chuyện cũ lúc trước ở Thái Sơ Thánh Địa, cùng với chuyện sau đó có liên quan đến Diệp Phàm cùng Vô Sinh Quốc, nhìn qua quan hệ của hai người rất là không tệ.
Sau khi đến Vĩnh Thọ điện, một nhà sáu người Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U được sắp xếp trước bàn Kim Ngọc Long ở chỗ cao nhất trong đại điện.
Nhan Kim Vĩnh, Nhan Dao cùng với một đám vương công đại thần thì ở hai bên.
Lâm Hiên phóng tầm mắt nhìn, ngoại trừ hơn ba ngàn người ở ngoài đã ngồi xuống, trong đại điện còn có chừng một ngàn chỗ ngồi còn trống, quy mô của thọ yến lần này hiển nhiên không nhỏ.
Rất nhanh, ngoài đại điện đã vang lên tiếng nói của Ti Lễ Giám Đại thái giám Cô Nhạn Quốc:
“Hành Vân Tông đến chúc thọ, đặc biệt dâng lên một phần Hỏa Linh Chi ba ngàn năm!”
“Huyền Đạo Tông đến chúc thọ, đặc biệt dâng lên ma thú vạn năm Tử Hỏa Giao!”
“Thiên Hữu Môn đến chúc thọ, đặc biệt hiến một phần công pháp trường sinh thượng giai!”
…
“Vân Dương Tông đến chúc thọ, đặc biệt dâng lên một phần Bảo Huyết Hòa Tham năm ngàn năm!”
Tổng cộng tới hơn ba trăm tông môn lớn nhỏ, hơn một ngàn người lần lượt đi vào đại điện, khí thế cực kỳ rộng lớn.
Nhan Kim Vĩnh âm thầm lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn ngược lại không ngờ hôm nay sẽ có nhiều tông môn đến như vậy.
Dựa theo hiểu biết lúc trước của hắn, hầu như các tông môn danh hào Cô Nhạn quốc đều tới.
Nghĩ kỹ một chút.
Hắn cảm giác có thể là lúc trước Nhan Dao ở Thái Sơ Thánh Địa cùng Nữ Đế đồng môn tu luyện, việc này được rất nhiều võ đạo giới nhân sĩ biết được, cho nên nhân cơ hội này đến đây tăng tiến quan hệ với triều đình.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ về phía hướng đài cao nói: “Chư vị tông chủ chưởng môn, Nữ Đế bệ hạ và Đế Phu giá lâm nước ta, xin nhanh chóng bái lạy Thánh đi!”
Chúng tông chủ chưởng môn vừa nghe, nhao nhao nhìn về hướng đài cao, trong mắt kích động kính sợ.
Trong bọn họ rất nhiều người khi bước vào đại điện, cũng đã thấy được Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U ngồi ở trên đài cao, đều bị khí chất vô biên của bọn họ đả động.
Lúc ấy bọn họ đã phán đoán người ngồi ở trên đài cao, rất có khả năng là vợ chồng Nữ Đế.
Hiện tại sau khi Nhan Kim Vĩnh vừa nói như thế, chúng võ đạo giới nhân sĩ càng kích động không hiểu, chỉ cảm giác hôm nay tới đây thật sự là hời rồi.
Một đám người vội vàng đồng loạt khom người, thành kính bái lạy Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U.
“Bái kiến Nữ Đế bệ hạ!”
“Bái kiến Đế phu tôn thượng!”
Mắt phượng của Đông Hoàng Tử U nhẹ nhạt, nhẹ nâng tay ngọc: “Miễn lễ!”
“Tạ ơn Nữ Đế bệ hạ!”
Lúc này chúng võ đạo giới nhân sĩ mới đứng dậy, nghĩ thầm Nữ Đế cùng Đế Phu thật sự là dung mạo tuyệt thế, có thể chiêm ngưỡng phong thái của bọn họ, cuộc đời này thật là may mắn!
Đợi đến khi bọn họ hành lễ xong, Nhan Kim Vĩnh để cho đám thái giám Tư Lễ Giám dựa theo thực lực của các tông môn, dẫn bọn họ tiến vào chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Lâm Hiên trong lúc vô ý dừng ở trên người Lệ Phong, không khỏi khẽ cau mày.
Đến Thiên Quân cảnh giới, Lâm Hiên cùng pháp tắc chi lực trong thiên địa, cơ hồ đạt tới cộng dung nhất thể hoàn cảnh.
Đến hoàn cảnh này.
Hắn có thể lực lượng pháp tắc lộ ra ngoài, một khi vận dụng tu vi, có thể phóng thích ra lực lượng pháp tắc dị tượng kinh thế hãi tục, khiến cho người trong thiên hạ đều quỳ rạp dưới sự cường đại của hắn.
Ngoài ra, hắn còn có thể trực tiếp nhìn thấy huyền lực tất cả tu sĩ xung quanh.
Cái gọi là huyền lực, bao gồm linh lực, yêu lực, quỷ lực, ma lực thậm chí pháp tắc chi lực.
Vừa rồi khi hắn liếc mắt nhìn qua, phát hiện ngoại trừ Lệ Phong ra, tất cả tu sĩ quanh thân hiện ra đều là linh lực tương đối bình thường.
Mà xung quanh thân thể Lệ Phong, chẳng những có linh lực, còn có một tia huyết sát lực màu đen.
Căn cứ phán đoán của Lâm Hiên, Huyết Sát lực này cũng không phải là tu luyện mà thành, nhưng dính Lệ Phong như hình với bóng, hiển nhiên Lệ Phong vừa mới trải qua giết chóc không tầm thường.
Nói cách khác, sát khí của Lệ Phong hơi nặng!
Đương nhiên, cũng chỉ có đến Thiên Quân cảnh giới, mới có thể trực quan nhìn thấy chỗ không tầm thường này.
Cho dù là Cổ Thần Cảnh của Đông Hoàng Tử U, nếu không cố ý đi nghiên cứu Lệ Phong, cũng rất dễ dàng bỏ qua hắn.
Dù sao Lệ Phong chính là tu sĩ, dù sao cũng phải đánh đánh giết giết.