Đưa mắt nhìn lại, trên khán đài đã có hơn bốn ngàn người ngồi, đều là khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm.
Khi một lão giả người mặc trường bào trắng sữa, lưng gánh một đạo quang huy cầu vồng, tóc bạc ngân tu, trong tay cầm phất trần đi đến thính phòng, hơn bốn ngàn người ngồi ở chỗ đó phát ra tiếng than thở.
"Lưng gánh cầu vồng, trong tay cầm Bát Bảo Phất Trần, Thiên Khuyết Thánh Chủ quả nhiên khí chất phi phàm!"
"Thiên Khuyết Thánh Địa chính là một trong số ba Thánh Địa Đông Vực, những năm gần đây ẩn ẩn có xu thế đứng đầu, hiện tại mới biết Thiên Khuyết Thánh Chủ khí thế phi phàm như thế, đúng là danh bất hư truyền!"
Đám người bàn tán xôn xao, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ghế đá cao nhất trong thính phòng.
Không giống như những ghế đá khác, ghế đá này tục truyền chính là do thiên ngoại huyền lưu bảo thạch xây thành, bên trên hợp trời xanh chi uy, chính là chỗ ngồi còn cao quý hơn đế vương bảo tọa, từ trước tới nay chỉ có khách quý tôn quý nhất mới có thể ngồi.
Mọi người không nhịn được nghĩ, với bối cảnh và thực lực mạnh mẽ của Thiên Khuyết Thánh Chủ cũng đủ leo lên bảo tọa này.
Có người chủ động đứng dậy chào hỏi Thiên Khuyết Thánh Chủ: "Bái kiến Thiên Khuyết Thánh Chủ!"
"Thánh Chủ thân phận hiển hách, lẽ ra nên ngồi trên chỗ cao nhất, huyền lưu bảo tọa!"
Thiên Khuyết Thánh Chủ liếc nhìn đám người một chút, phát hiện tất cả mọi người đang có mặt ở đây nhìn thấy mình thì lộ ra dáng vẻ phục tùng ba phần, trong lòng có chút ngạo nghễ.
Nghe đối phương nói như vậy, hắn tỏ vẻ đương nhiên, tượng trưng đáp lễ đối phương: "Hữu lễ!"
Nói xong thoải mái bước về phía huyền lưu bảo tọa.
Lúc này, một giọng nói bén nhọn từ phía sau truyền đến: "Bệ hạ, mời!"
Vừa nói dứt câu, một đạo Đế Hoàng chi khí cường hoành bá đạo bao phủ toàn trường, cho dù là Thiên Khuyết Thánh Chủ tu vi Đế Cảnh đỉnh phong cũng không khỏi thân hình trì trệ.
Hắn vội vàng xoay người, sau đó thấy một tên thái giám dẫn đầu, một nam tử cao niên đi lên thính phòng. Nam tử này dung nhan cực kì tôn quý, cao hơn người thường hai cái đầu. Khuôn mặt vuông vắn, mày rậm như kiếm, hai mắt như rồng, hai má mọc ra râu quai nón nồng đậm, cằm giữ lại một túm râu dê, tỉa tót tỉ mỉ.
Làm người khác chú ý nhất là mỗi bước hắn bước ra, dưới chân đều sẽ sinh ra hai đạo long ảnh màu đen, khí thế cực kì phách tuyệt.
"Hắn không phải là..." Thiên Khuyết Thánh Chủ hơi nhíu mày một cái.
Trong đám người có người hoảng sợ nói: "Là quốc quân Thiên Tần Quốc!"
Thiên Tần Quốc!
Chính là nước mạnh nhất chín mươi vạn nước Thổ Thần Châu, đứng trên chúng quốc chi đỉnh hơn chín ngàn vạn năm, có thể nói là quốc vận liên miên, thiên thu vạn đại!
Mà quốc quân Thiên Tần Quốc Tần Chính là nhất đại Long Hổ chi quân vang danh thiên hạ. Nghe đồn hắn sinh ra đời lòng bàn chân có hai long văn lấp lóe không ngừng, trên không hoàng cung vạn long xoay quanh, rất có khí chất thiên mệnh chân quân.
Chờ đến khi biết đi, mỗi đi một bước đều có long ảnh lấp lóe, có thể nói là cực kì không bình thường, được thế nhân miêu tả thành hậu duệ Chân Long nhất tộc, hưởng hết nhân gian tôn quý.
So với quốc quân này, cho dù Thánh Chủ Thánh Địa đỉnh cấp Đông Vực, Thiên Khuyết Thánh Chủ cũng cảm thấy không bằng, thân phận hèn mọn. Vừa nghĩ đến đây, hắn vội vàng lui bước khỏi huyền lưu bảo tọa, chủ động tiến lên hành lễ với Tần Chính: "Tại hạ là Thánh Chủ Thiên Khuyết Thánh Địa, bái kiến Thiên Tần quốc quân!"
"Ừm!" Tần Chính trời sinh tính thô kệch hào sảng, khẽ gật đầu: "Thiên Khuyết Thánh Chủ không cần phải khách khí!"
Nói xong đi thẳng đến huyền lưu bảo tọa.
Hắn vừa mới nhìn thấy Thiên Khuyết Thánh Chủ đã sắp đến bảo tọa, bởi vì mình đến mà lui trở về, hiển nhiên ở đây ngoại trừ mình ra thì không có ai đủ tư cách ngồi lên bảo tọa này.
Đám người thấy thế cũng yên lặng gật đầu.
Tần Chính thân là quốc quân một nước, trong nước có ba Thánh Địa đỉnh cấp, đều đứng hàng mười Thánh Địa Thương Long Đại Lục, càng có tám mươi vạn tông môn, vũ lực quá cường hoành.
Hắn ngồi lên huyền lưu bảo tọa, có thể nói là thực chí danh quy!
Hơn nữa trước mặt luận đạo hội sắp bắt đầu, người nên tới cũng đã đến đông đủ, mọi người cảm thấy sẽ không có ai càng tôn quý hiển hách hơn Tần Chính.
Cho nên, huyền lưu bảo tọa trừ hắn ra không thể là ai khác a!
"Bệ hạ, mời ngồi!"
Thái giám Thiên Tần Quốc đứng bên cạnh huyền lưu bảo tọa, cung kính đưa tay mời Tần Chính nhập tọa.
Hô ~
Một đạo bích quang bỗng nhiên phá vỡ mười vạn dặm tầng mây, rơi vào Dược Thần Sơn chi đỉnh.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn Thanh Dực Phi Điểu phá vỡ tầng mây, sau lưng chúng kéo một cái Ngọc Liễn tôn quý xa hoa. Ngọc Liễn khảm ngọc khoác kim, tường vân bao phủ, trang sức tôn quý xa xỉ, không một chỗ nào không lộ rõ vẻ xa hoa.
Tiêu chí Bắc Huyền Thiên trên liễn xa khiến cho người ta nhìn một cái là nhận ra được lai lịch của nó.
"Tê! Đây là Bắc Huyền Thiên Hoàng tộc giá lâm!"
"Ta nhớ Đế phu tôn thượng xuất hành cực kì yêu thích ngồi Ngọc Liễn này, nói không chừng người ở bên trong chính là Đế phu tôn thượng!"
"Ông trời ơi, Đế phu cũng tới! Đời ta chưa bây giờ tận mắt nhìn thấy nhân vật bực này!"
...
Nghe được đám người bàn tán xôn xao, vốn đã phất tay áo chuẩn bị ngồi xuống, Tần Chính vội vàng đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ ngước nhìn Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn trên bầu trời.
Trong lòng của hắn hết sức rõ ràng, cho dù người tới là người nào nhưng thân phận đều tôn quý hơn Tần Chính hắn!
Đợi cho Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn rơi vào bình đài quảng trường, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo mấy người Tuyền Châu đi ra.
Xoạt!
Toàn trường ầm vang, bầu không khí nhanh chóng đạt tới cao triều.
"Dung nhan như ngọc, khí chất vô song, đúng là Đế phu đến rồi!"
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây vội vàng cúi người hành lễ: "Bái kiến Đế phu tôn thượng!"
Lâm Hiên mỉm cười nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây, lạnh nhạt đưa tay: "Miễn lễ."