Bởi vì đài cao mà Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn hạ xuống ở ngay bên cạnh thính phòng, lúc này Tần Chính đã một đường chạy tới trước mặt Lâm Hiên, cung kính khom người bái: "Thiên Tần quốc quân Tần Chính bái kiến Đế phu tôn thượng!"
"Đế phu mời ngồi!"
Nói xong quay người hơi vung tay, chỉ huyền lưu bảo tọa ở chỗ cao nhất.
Hắn và mọi người nhất trí cảm thấy thân phận Lâm Hiên đã là số một thiên hạ, cho dù có ai xuất hiện cũng không thể siêu việt địa vị của hắn.
Vị phu quân Nữ Đế này mới là người xứng ngồi lên huyền lưu bảo tọa!
Toàn trường truy phủng, Lâm Hiên ôm mấy người Tuyền Châu ngồi ở trên huyền lưu bảo tọa, quan sát toàn bộ hội trường. Mộ Ấu Khanh thì ngồi bên cạnh bọn họ, tóc xanh như thác nước rơi xuống, tràn ngập khí tức thanh xuân, gương mặt xinh đẹp, mặc váy dài màu vàng nhạt, cực kỳ đẹp mắt.
Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy một tòa tháp cao khoảng chừng trăm dặm đứng sừng sững giữa hội trường. Mỗi tầng tháp có vô số động, lóe ra huyền quang xanh biếc bừng bừng, thoạt nhìn có chút thần kỳ.
Học bá Tuyền Châu giơ tay lên hỏi: "Cha, tháp này là cái gì?"
Lâm Hiên cười nói: "Tháp này tên là Dược Thần Tháp, chính là Dược Thần đời thứ nhất tạo ra!"
Tuyền Hi vội hỏi: "Như vậy tác dụng của tháp này là cái gì?"
Lâm Hiên: "Tháp này có tổng cộng chín mươi chín tầng, mỗi một tầng đều chứa thây khô Dược Thần đời thứ nhất tỉ mỉ luyện hóa. Những thây khô này đều là vì bệnh mà chết, lại bị chứng bệnh cực kì hiếm thấy. Chín mươi chín tầng tháp, càng lên cao thây khô chứa trong đó có bệnh tình càng phức tạp khó chữa."
"Mà luận đạo hội so đấu chính là công lực chẩn bệnh và công lực trị liệu của tu sĩ đan y song đạo trong thiên hạ. Bọn họ có thể dùng linh khí của mình đụng vào huyền quang trong động trên thân tháp lộ ra, từ đó chẩn bệnh của thây khô trên tầng tương ứng."
"Sau khi xác nhận chứng bệnh và vạch ra phương án chữa trị, có thể luyện chế đan dược thỏa mãn điều kiện, bắn nó vào động. Thây khô bên trong sẽ tự động hấp thu những đan dược này, nếu là đan dược có hiệu quả trị liệu, động bị đan dược bắn vào sẽ thu hồi huyền quang, trở nên ảm đạm."
"Đợi sau mười hai canh giờ, tất cả dược lực được thây khô hấp thu đều sẽ bị Dược Thần Tháp loại trừ, trở về hình dáng ban đầu."
Lâm Hiên nói, tường tận giải thích khiến cho bọn nha đầu nghe mà kinh dị không thôi.
"Hóa ra tháp này thần kỳ như thế nha!"
"Thoạt nhìn Dược Thần đời thứ nhất đúng là rất đáng gờm đâu!"
Mộ Ấu Khanh và tất cả mọi người đang có mặt ở đây, kể cả Tần Chính đều lộ ra vẻ mặt kính nể. Nghĩ thầm biểu tỷ phu, Đế phu đúng là không gì không biết, nói về những kiến thức này đúng là tùy tâm sở dục, có thể thấy học thức uyên bác, kiến thức rộng như thế nào!
Mọi người ở đây cảm khái, dưới đáy có người phát ra tiếng hô: "Bắt đầu!"
Vừa nói dứt câu, bầu không khí trong quảng trường ngọc thạch trở nên an tĩnh lại. Mọi người ánh mắt ngưng tụ trước Dược Thần Tháp trung ương hội trường, chờ mong tu sĩ thứ nhất ra sân.
Một đạo hắc quang hiện lên, một nam tử mặc áo bào đen ra trận, chắp tay với mọi người nói: "Tại hạ cốc chủ Nam Vực Phong Diêu Cốc, Trương Hán, giang hồ ngoại hiệu 'Bách Thủ Y Thánh', xin chỉ giáo!"
Một đạo bạch quang hiện lên, hóa thành một nam tử áo trắng đứng ở trước mặt Trương Hán, có chút chắp tay thở dài: "Tại hạ là tán tu Đông Vực Từ Hoành Vọng, xin chỉ giáo!"
Hai người chào nhau, sau đó làm ra một cái dấu tay xin mời.
Sau đó riêng phần mình phóng ra một đạo linh khí, quấn quanh huyền quang trên động ở tầng thứ nhất, bắt đầu tiến hành chẩn bệnh cho thây khô trong tầng thứ nhất.
Sau khi xác nhận bệnh tình, hai người lấy ra một cái bảo đỉnh luyện đan và nạp giới cất giữ các loại dược liệu linh thảo, lấy tốc độ nhanh nhất luyện chế đan dược. Đợi sau khi luyện chế xong đan dược, đồng loạt lấy linh khí điều khiển bắn nó vào cái động vừa rồi.
Theo hai tiếng hô hô vang lên, huyền quang trong động trước mặt hai người tối sầm lại, huyền quang đồng thời biến mất. Điều này đại biểu ván này bọn họ ngang tay, tiếp theo cần bắt đầu từ tầng thứ hai, tiếp tục tỷ thí.
Mấy người Tuyền Châu nhìn thấy cạnh tranh trước Dược Thần Tháp càng ngày càng kịch liệt, không khỏi hô đã nghiền, nhịn không được cùng vỗ tay.
Tuyền Ấu chớp đôi mắt đen nhánh hỏi Lâm Hiên: "Cha, nếu ngươi ra tay có phải cũng có thể trị được cho thây khô trong tầng cao nhất hay không?"
Nha đầu nhớ rõ cha mình có thể chẩn bệnh, biết luyện đan, luôn có thể khởi tử hồi sinh, có thần nhân chi năng. Cho nên cực kỳ có lòng tin với hắn, cảm thấy chắc chắn hắn có thể chữa trị chứng bệnh khó nhất.
Lâm Hiên gật đầu cười cười: "Không kém bao nhiêu đâu."
Bây giờ hắn cũng không tiến hành chẩn bệnh cho thây khô tầng chót nhất, cho nên còn chưa xác nhận chứng bệnh. Nhưng mà với y kỹ cấp tông sư của hắn và Thái Diễn Đan Quyển, thiên hạ này không tồn tại bệnh hắn trị không được.
Bọn người Tần Chính và Thiên Khuyết Thánh Chủ nghe vậy đều nhịn không được ngưỡng vọng Lâm Hiên.
Chẳng lẽ Đế phu cũng là cao thủ đan y song tu? Không kịp nghĩ nhiều, hội trường bên dưới vang lên tiếng hô.
Hóa ra là Từ Hoành Vọng chữa khỏi chứng bệnh cho thây khô tầng thứ chín trước, đọ sức tầng này, hắn thắng Trương Hán.
Tiếp theo không ngừng có người ra sân triển khai tranh đấu, kịch liệt cạnh tranh, ngươi ngừng hát ta đăng tràng, không ngừng đào thải người khác và bị người ta đào thải.
Chỉ chớp mắt đã tiến hành hơn ngàn hiệp, không biết có bao nhiêu cao thủ đan y song tu danh chấn một phương bị đào thải, ảm đạm rời sân. Cho đến một thanh niên tên là Du Văn Phong ra sân, thế cục mới ổn định lại.
Du Văn Phong thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi nhưng cho dù đan đạo hay là y đạo tạo nghệ đều cực kỳ tinh thâm, ra tay cũng tấn mãnh chuẩn xác. Lấy tính thống trị trực tiếp đào thải hơn nghìn người, dẫn đến trong lúc nhất thời hội trường không ai dám lên đài.