Có người phát ra nghi vấn, để tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều nghi hoặc không hiểu.
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu nghe đám người bàn tán như thế, không khỏi liếc nhau, đều lộ ra chấn kinh chi sắc. Bọn họ nghĩ không ra thây khô dùng để tỷ thí ở tầng cuối cùng là đến từ Dược Thần đời trước.
Mà thoạt nhìn Khương Bác Thanh chính là tiến vào tầng thứ chín mươi chín, bởi vì từ tư thế ngồi của hắn, thoạt nhìn giống như là tự chết, không nhìn ra chút dáng vẻ bị người bức hiếp nào.
Ngẩng đầu nhìn thất thải huyền quang bay múa bên dưới, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều nhướng mày.
"Thế gian nghe đồn thất thải huyền quang này chính là Dược Thần đời trước để lại trước khi phi thăng, mà bây giờ Khương Bác Thanh để lại thi thể, chẳng lẽ hắn sử dụng biện pháp ve sầu thoát xác độ kiếp phi thăng mà đi?"
"Nếu như là như vậy, vậy chỉ cần giải khai đáp án trên thi thể này thì có thể tìm hiểu được bí mật phi thăng của hắn!"
Căn cứ bọn họ hiểu rõ, từ trước tới nay các tu sĩ sử dụng phương thức độ kiếp thiên kì bách quái. Có người hấp dẫn thiên kiếp giáng lâm, sau đó lợi dụng biện pháp kim đàn thoát xác tránh né kiếp lôi, từ đó thuận lợi phi thăng, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cảm thấy có lẽ Khương Bác Thanh dùng một chiêu này.
Mà với y đạo tạo nghệ phi phàm của bọn họ, nói không chừng lại cẩn thận nghiên cứu thi thể Khương Bác Thanh một chút thì có thể tìm được quyết khiếu phi thăng.
Có lẽ còn có thể chữa trị chứng bệnh trên nhục thân Khương Bác Thanh, từ đó đạt được toàn bộ tạo nghệ của hắn, cuối cùng thuận lợi phi thăng Thần Giới gặp sư tỷ.
Ôm ý tưởng như vậy, hai người đồng thời bay đến trước thi thể Khương Bác Thanh, dốc hết tất cả vốn liếng chữa trị hắn. Vọng văn vấn thiết, còn kém để Khương Bác Thanh trực tiếp mở miệng nói cho bọn họ biết triệu chứng.
Nhưng mà một phen thao tác qua đi, hai người đầu đầy mồ hôi, không thu hoạch được gì.
Y Đạo Song Quỷ Bùi Hồng Giang nhịn không được chắp tay muốn hỏi: "Hai vị tiền bối, chẳng lẽ chẩn bệnh toàn diện như vậy cũng không thể tra ra Dược Thần đời trước là triệu chứng gì sao?"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu bị hắn hỏi mà xấu hổ. Hai người hoàn toàn không ngờ được là mình lại cắm trong tay Dược Thần đời trước. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, triệu chứng của Khương Bác Thanh quá hiếm thấy, ngay cả « Huyền Thiên Nội Kinh » cũng chưa từng ghi chép, chắc hẳn cũng là nghi nan tạp chứng độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Cho dù bọn họ không thể chẩn bệnh cũng đúng lý, cũng sẽ không tổn hại danh vọng.
Thạch Mãnh lắc đầu thở dài nói: "Lão phu sư từ Quỷ Cốc Chân Nhân, tự hỏi những năm gần đây đã duyệt tận điển tịch y đạo thiên hạ, đối với các loại nghi nan tạp chứng thì vô cùng quen thuộc, xe nhẹ đường quen."
"Nhưng duy chỉ có triệu chứng của Dược Thần đời trước này thì khó mà phân rõ!"
Tôn Ân Miểu gật đầu nói: "Dựa theo phán đoán của ta, trong thiên hạ này tuyệt đối không ai có thể chẩn đoán được Khương Bác Thanh có vấn đề gì!"
« Huyền Thiên Nội Kinh » ghi chép luôn cả ca bệnh thời kỳ viễn cổ, duy chỉ có không có triệu chứng của Khương Bác Thanh, cho nên Tôn Ân Miểu có lòng tin trên đời đã không ai có thể phá giải triệu chứng của Khương Bác Thanh.
Bọn họ nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều xôn xao, mọi người hoàn toàn không ngờ được là vấn đề của Khương Bác Thanh khó khăn như thế.
Nhưng mà liên tưởng đến Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều là siêu cấp cao thủ thượng cổ, lại trải qua thời gian dài chẩn bệnh như vậy mà cũng không thu hoạch được gì, mọi người cũng tin tưởng bọn họ.
Trên khán đài. Mộ Ấu Khanh lại khẽ lắc đầu, cảm thấy Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu có chút nói quá. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, nàng nhìn về phía Lâm Hiên trên huyền lưu bảo tọa, thanh tú động lòng người hỏi thăm: "Biểu tỷ phu, chắc chắn ngươi biết Dược Thần đời trước có vấn đề gì chứ?"
Vừa rồi Lâm Hiên dặn Mộ Ấu Khanh an tâm chớ vội, theo Mộ Ấu Khanh thì đây là tín hiệu hết sức rõ ràng nói rõ Lâm Hiên nắm rõ tất cả như lòng bàn tay.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Ừm."
Có được thần niệm cấp Thiên Quân Cảnh, hắn đã sớm nhìn thấu tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp, phát hiện một nam tử ngồi bên trong. Mà có được y kỹ cấp Tông Sư và Cực Đạo Thánh Thư không chỗ nào mà không bao hàm, hắn nhìn một cái là nhận ra được triệu chứng của nam tử.
Cho nên thấy Thạch Mãnh gấp đến độ muốn lật tung tầng thứ chín mươi chín hắn cũng không gấp ra tay mà là chờ thi thể Khương Bác Thanh lộ ra chân dung, công bố tại chúng.
Mấy người Tuyền Châu vội vàng nắm lấy tay Lâm Hiên lắc lắc.
"Cha, vậy ngươi nhanh trị liệu cho Dược Thần thúc thúc đi!"
"Ừm, xem ra chỉ có cha mới có thể giải khai nghi vấn của mọi người!"
Bọn nha đầu vẻ mặt tự tin, mười phần tin tưởng chắc chắn Lâm Hiên có thể tìm ra triệu chứng của Khương Bác Thanh.
Xoát!
Nghe được Lâm Hiên nói chuyện với Mộ Ấu Khanh và bọn nhỏ, mọi người đang có mặt ở đây vội vàng theo tiếng nhìn lại, tập trung ánh mắt trên người Lâm Hiên.
Bùi Hồng Giang và Bùi Hồng Hải đồng thời chắp tay nói: "Đế phu đan y song đạo đều đứng hàng Tông Sư, thiên hạ không ai có thể sánh, xem ra chỉ có mời Đế phu xuất thủ!"
"Mời Đế phu ra tay, giải hoặc cho bọn ta!"
Vừa rồi bọn họ đều bị Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu hấp dẫn, quên vị đan y song đạo Tông Sư Lâm Hiên cũng đang ở chỗ này. Bây giờ suy nghĩ một chút, bọn họ đều cảm thấy Lâm Hiên có bản lĩnh hóa mục nát thành thần kỳ, chỉ có hắn mới có thể làm rõ vấn đề của Khương Bác Thanh.
Đan y song Tông Sư!
Y Đạo Song Quỷ, chẳng những tất cả mọi người đang có mặt ở đây, ngay cả Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều mãnh kinh.
Mọi người không kịp nghĩ nhiều, tha thiết hành lễ với Lâm Hiên: "Mời Đế phu ra tay!"