Nghe nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều lộ ra vẻ chấn động vạn phần, nghĩ thầm hai cao thủ lại luyện chế ra chuẩn Tiên phẩm đan dược, xem ra bọn họ nhất quyết muốn chữa trị chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín.
Càng làm cho người ta không tưởng tượng được là Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu không chỉ luyện chế một viên đan dược mà là một hơi luyện ra bốn viên, cho đến khi dược liệu hao hết mới dừng tay.
"Đi!"
Hai người không ngừng lại, tranh thủ bắn Vạn Diệu Đan trong tay về phía động trên tầng thứ chín mươi chín.
Sau khi viên thứ nhất tiến vào, không có chút biến hóa nào!
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu liên tục bắn hai viên vào, phát hiện vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị một màn này làm cho sợ ngây người: "Chẳng lẽ ngay cả chuẩn Tiên phẩm đan dược cũng không chữa trị được chứng bệnh tầng thứ chín mươi chín?"
Có người đầu óc linh hoạt, hoài nghi vừa rồi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu cũng không chẩn đoán được vấn đề. Bây giờ chỉ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, dùng cực phẩm đan dược thử mà thôi.
Nghe mọi người chất vấn, Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều nhướng mày, có chút tức giận bắn một viên Vạn Diệu Đan cuối cùng vào Dược Thần Tháp.
"Ta cũng không tin không trị được cho ngươi!" Thạch Mãnh nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ lên.
Tôn Ân Miểu cũng hết sức kích động, vẻ mặt kiên quyết.
Hô hô ~
Hai viên Vạn Diệu Đan nhập động, huyền quang lóe lên ba lần, sau đó đột nhiên tối xuống, cửa hang khôi phục một màu đen kịt.
"Thành công!"
"Quỷ Cốc Chân Nhân không hổ là nhất đại tán tu chí tôn, hắn dạy ra hai cao đồ đúng là lợi hại!"
"Thật không ngờ là tầng thứ chín mươi chín khó khăn như thế, liên tục thôn phệ bốn viên chuẩn Tiên phẩm đan dược mới chữa trị được!"
...
Nhìn thấy hai cái động đều không còn huyền quang, mọi người đang có mặt ở đây đều kính nể nhìn Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu. Cho dù nói thế nào thì hai người cũng khiến cho các tu sĩ đương thời thấy được kỳ tích, đúng là khiến người ta đã nghiền, nhìn đã mắt!
Hô hô ~
Nhưng mà không đợi Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu thở một cái, hai cái động sáng lên lần nữa, lấp lánh ra huyền quang sáng chói.
"A cái này? !"
"Vậy mà như vậy cũng không trị hết, cái này há không phải là trò đùa? !"
Thạch Mãnh và Tôn Ân Miểu đều bị kinh ngạc đến ngây người, rất nhanh trên mặt hiện ra vẻ thất bại nồng đậm. Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là động vốn đã ảm đạm lại sáng lên lần nữa. Điều này nói rõ bọn họ liên tục ném vào bốn viên chuẩn Tiên Đan chỉ có thể áp chế một lát, mà suy cho cùng không thể chữa trị.
Đối mặt thất bại bực này, Thạch Mãnh nhất thời huyết khí dâng lên, lửa giận thiêu đốt, nhìn tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp rống một tiếng: "Sư tôn nói rồi, đối với khắp thiên hạ mà nói Vạn Diệu Đan đã là đan dược chí tôn, không có chứng bệnh nó không chữa trị được!"
"Ta muốn xem xem tầng thứ chín mươi chín này rốt cuộc có quỷ gì!"
Nghe được hắn rống như vậy, rất nhiều tu sĩ ở đây vội vàng muốn ngăn cản, ra hiệu hắn không thể làm loạn. Dược Thần Tháp chính là tín ngưỡng của tu sĩ đan y song đạo thiên hạ, cao thượng trang nghiêm mà không thể khinh nhờn. Nhưng chúng tu sĩ hoàn toàn không kịp ra tay thì Thạch Mãnh đã rót linh khí vào tầng thứ chín mươi chín.
Mộ Ấu Khanh thấy thế trong lòng quýnh lên, vội hỏi Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, ngươi không ngăn cản hắn sao?"
Thạch Mãnh cũng là tu vi Thánh Cảnh, hơn nữa linh khí của hắn vốn giao hòa với huyền quang tầng thứ chín mươi chín, một khi ra tay, tốc độ cực nhanh, rất khó ngăn cản.
Mộ Ấu Khanh cảm thấy, dưới mắt cũng chỉ có yêu nghiệt Lâm Hiên mới có năng lực ngăn lại.
Lâm Hiên khẽ lắc đầu: "An tâm chớ vội."
Mộ Ấu Khanh nhìn thấy thần thái hắn bình tĩnh như thế, lập tức bình tĩnh lại, nghĩ thầm biểu tỷ phu đã nói như vậy chứng tỏ là hắn nắm chắc. Như vậy thì cứ an tâm chờ đợi, yên lặng theo dõi kỳ biến, xem thử xem tình thế sẽ thay đổi như thế nào.
Nàng cực kỳ tin tưởng Lâm Hiên, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
Ầm ầm! !
Thạch Mãnh phóng thích ra linh khí nổ tung, trực tiếp lật ngược ngọn tháp tầng thứ chín mươi chín.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy tầng này thình lình xuất hiện một nam tử ngồi trên ghế.
Nam tử trong tầng thứ chín mươi chín Dược Thần Tháp, mái tóc hoa râm dài tới eo, thân trên xích quả, hai tay vịn chặt cái ghế, cúi đầu ở trước ngực. Từ biểu cảm trên mặt, xem ra hắn chết rất là thống khổ, ngũ quan gần như vặn vẹo, co rúm lại. Mà càng đáng sợ là thân thể của hắn tựa như bị rút khô, chỉ có làn da và xương cốt.
Làn da dán chặt lấy xương cốt hiện ra lục sắc, lại che kín đường vân màu đỏ tím, giống như bị một mạng nhện màu đỏ tím lớn bao bọc lại. Cả người hắn như ngâm mình ở trong một đống chất nhầy lục sắc, quanh thân lóe ra lục quang ảm đạm, tựa như một ác quỷ từ địa ngục vô tận leo ra, cực kì dữ tợn.
Quỷ dị!
Kinh khủng!
Tràng cảnh khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều run lên, thậm chí có chút không dám nhìn thân thể nam tử, càng không thể nhìn thẳng gương mặt của hắn.
Mà những tu sĩ quan sát kỹ thi thể này thì nhịn không được kinh hô một tiếng: "Hắn... hắn không phải là Dược Thần đời trước Khương Bác Thanh sao?"
Người nói chuyện tham gia Dược Thần Sơn luận đạo hội lần trước, chứng kiến Khương Bác Thanh quét ngang toàn trường, đoạt được vị trí thứ nhất ở tầng thứ tám mươi mốt, sau đó được tu sĩ đương thời tôn làm Dược Thần.
Cho nên dù là Khương Bác Thanh đã không giống người, bọn họ vẫn có thể từ đặc thù trên mặt của hắn nhận ra, hắn chính là đan y song đạo chí tôn đã từng quét ngang một đời.
Chỉ là...
"Không phải nói Khương Bác Thanh đã độ kiếp phi thăng sao? Tại sao thi thể hắn lại giấu ở tầng thứ chín mươi chín?"