Mắt thấy Côn thị huynh đệ đã gần như điên cuồng, lòng tự trọng bị đả kích đến không nói nên lời, Lâm Hiên lười không muốn đùa với bọn họ nữa.
Khoát tay, thôi động chục tỷ Thần Tượng Chi Lực, phóng ra linh áp cảnh giới Thiên Quân chí cường, Lâm Hiên búng tay một cái.
Ba ~
Chỉ âm chưa rơi, bên kia, Côn Băng Hằng đã hét thảm một tiếng: "A ~ đừng!"
Bành! ! !
Thân thể của hắn lập tức nổ thành một đoàn sương máu!
Mây trắng bồng bềnh, cương phong tiêu tiêu. Vô hình sóng gió thổi qua đỉnh Dược Thần Sơn, cuốn lên sương máu Côn Băng Hằng hóa thành, đầu tiên là ép thành một đoàn, sau đó sóng gió chấn động, triệt để đánh nát sương máu, phân tán thành vô số huyết điểm thổi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hội trường ngọc thạch, hơn mười vạn người đều há to miệng mở to mắt, ánh mắt toát ra vẻ kinh hãi nồng đậm.
"Một cái búng tay... giết Thái tử Côn gia!"
"Đây là cường giả Thánh Cảnh, hơn nữa có được chí cường Thần thú huyết mạch Kim Sí Bằng nhất tộc, vậy mà lại bị Đế phu một cái búng tay miểu sát!"
"Đây là uy nghiêm của Thiên Quân Cảnh đại năng! Đây là thực lực đại năng Thiên Quân Cảnh!"
...
Không biết có bao nhiêu người trái tim điên cuồng run rẩy, thân thể mất không thể rung động. Nửa nén hương trước, bọn họ thấy được vô thượng đan y tạo nghệ và tâm hoài thương sinh, mẫn trạch thiên hạ, cũng chứng kiến Lâm Hiên diệu thủ hồi xuân, cải tử hồi sinh.
Bây giờ, mọi người thấy được hắn vô địch và bá đạo, giết người trong thoáng chốc, tùy tâm sở dục, không thể ngăn cản! Đây là phong thái bá khí của bậc cường giả thống trị, giống như ở trước mặt hắn, vạn vật có thể diệt, thiên địa có thể diệt!
Về phần Côn Quân Húc đứng bên cạnh Côn Băng Hằng thì sợ đến mặt xám như tro, suýt nữa tiểu tiện không khống chế. Hắn và Côn Băng Hằng ỷ vào Huyền Tà Ma Trượng, trước khi đến Dược Thần Sơn hăng hái, hào khí vượt mây, hoàn toàn không xem Lâm Hiên ra gì.
Dù biết hắn rất mạnh nhưng bọn họ vô cùng tin tưởng chắc chắn Huyền Tà Ma Trượng sẽ làm cho Lâm Hiên chịu nhiều đau khổ, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Nào nghĩ đến tất cả đều không giống như bọn họ dự liệu!
Lâm Hiên chẳng những miễn dịch Huyền Tà Ma Trượng, còn một cái búng tay miểu sát Côn Băng Hằng, thực lực như thế đúng là khiến cho Côn Quân Húc cực kỳ sợ hãi.
"Nam nhân này mẹ nó là một yêu nghiệt!"
"Côn gia chúng ta không nên chọc một yêu nghiệt như thế a!"
Trong mắt Côn Quân Húc tràn đầy vẻ hối hận, nghĩ thầm nếu sau khi Hạ Hầu Lịch bị giết, mình và nhị ca nén giận thì tốt biết bao.
Đáng tiếc!
Chuyện kết cục đã định, tất cả đều không thể vãn hồi! Hắn tin tưởng với thực lực và tính tình Lâm Hiên, chắc chắn sẽ diệt tuyệt Côn gia.
"Nên chạy nhanh về! Hôm nay phụ thân và ca sẽ từ bí cảnh trở về, nhất định phải nhanh chóng báo việc này cho bọn họ, đề phòng trước!"
Côn Quân Húc không định ở lại nữa, toàn thân linh khí nhất bạo, hóa ra bản thể Kim Sí Bằng to lớn, thôi động chí cường huyết mạch chi lực mở ra một thông đạo trốn chạy, trong nháy mắt biến mất trong hư không.
Bọn người Khương Bác Thanh không khỏi ánh mắt run lên: "Hắn trốn!"
Bởi vì Côn Quân Húc dùng huyết mạch chi lực mở thông đạo cho nên tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thể bắt giữ.
Lâm Hiên vung tay lên thu Huyền Tà Ma Trượng vào, với hắn mà nói ma khí này cũng vô dụng nhưng tóm lại là một kiện Tiên Khí thuần chính, ngu sao không lấy. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Côn Quân Húc biến mất, cười lạnh: "Trốn nhanh, có thể nhanh hơn thiểm điện của ta không?"
Giơ tay lên, một đạo Ngũ Hành Thần Lôi từ không trung vạn dặm rơi xuống, ầm vang nổ tung trong hư không ngoài trăm dặm.
"A ~ "
Một tiếng hét thảm truyền vào tai, chỉ thấy hư không có bóng đen lóe lên, hiện ra bản thể Kim Sí Bằng của Côn Quân Húc. Mà bị Ngũ Hành Thần Lôi oanh tạc, toàn thân lông vũ Kim Sí Bằng đều bị đốt cháy khét, một đôi cánh kẹp chặt thân thể rơi xuống, toàn thân bốc lên khói đen, giống như một con gà nướng bị đốt cháy khét.
Một màn này khiến cho hơn mười vạn người đang có mặt ở đây yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
"Thiên kiêu Kim Sí Bằng tộc hung hãn lăng lệ bị Đế phu một đạo thần lôi chém thành gà nướng, đây cũng quá... kích thích!"
Lâm Hiên nhìn thoáng qua Mộ Ấu Khanh: "Dẫn bọn nhỏ đi chơi lòng vòng một hồi, ta sẽ trở về rất nhanh."
Hắn bóp ra một đạo ấn quyết huyền diệu bắn về phía không trung cao mười vạn dặm, đảo mắt bố một cái Chu Thiên Tinh Thần Trận bao phủ cả tòa núi. Trận này trải qua Lâm Hiên cải tạo, chỉ có thể ra không thể vào, lại có thể chống cự hết thảy tà sát người, có thể nói là vững như thành đồng, vô cùng an toàn.
Mộ Ấu Khanh biết Lâm Hiên sắp tiến về Côn gia bãi bình bọn họ, nhu thuận gật đầu: "Biết, biểu tỷ phu!"
Lâm Hiên nhìn thoáng qua Côn Quân Húc đã khôi phục hình người sắp rớt xuống đất, vung tay lên vung ra một đạo linh khí kéo nó tới giữa không trung.
Mắt sáng lãnh đạm, có chút sát khí nói: "Dẫn ta đi Côn gia các ngươi!"
"Không..." Côn Quân Húc cắn chặt hàm răng, căm hận lắc đầu.
Hắn biết lấy năng lực của Lâm Hiên, một khi tiến về Côn gia thì chắc chắn sẽ huyết tẩy một phen, thậm chí rất có thể hủy hoại căn cơ Côn gia, khiến cho Côn gia rớt khỏi vị trí bốn gia tộc cao cấp Thái Cổ Thần Sơn. Bây giờ phụ thân và ca chưa về, gia tộc đã không ai có thể bảo hộ tộc nhân, cho nên trong lòng hắn quyết định cho dù chết cũng sẽ không dẫn Lâm Hiên đến đó.
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, hai mắt kim quang lóng lánh, liệt liệt như đao, trực tiếp đâm vào trán Côn Quân Húc: "Sự kiên nhẫn của ta có hạn, cho ngươi một hơi cân nhắc."
Theo thần đao Lâm Hiên ngưng tụ thần niệm mà thành chui vào trán, Côn Quân Húc cảm nhận được đầu đau như bị xé nứt, cảm giác này khiến cho mỗi một dây thần kinh của hắn đều cực kỳ đau đớn, đau đến hắn hận không thể dùng tay mở đâu ra chặt đứt dây thần kinh.
"A!"