Đối với cao thủ như hắn, thăm dò như vậy sẽ giúp cho xác suất thành công khi hắn xuất thủ tăng lên. Như vậy cũng có nghĩa là đến lúc đó hắn sẽ trả giá nhỏ hơn, có nắm chắt giết chết Lâm Hiên hơn.
"Ta muốn xem xem, đối mặt Cổ Thần Cảnh, phu quân Nữ Đế ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực!"
Ôm tâm tư như thế, Côn Tuấn Hùng ngưng thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Hiên.
Hô ~
Mà dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, một đoàn thải quang sáng chói từ trên người Lâm Hiên chiếu ra, quang đoàn vạn đạo màu sắc xen lẫn cực kì mỹ lệ lộng lẫy, như một viên thải sắc tinh thần chiếu sáng toàn bộ Côn gia.
Quang huy chói mắt, ức vạn lực lượng pháp tắc du tẩu không thôi, giống như từng con du long, tràn ngập khí chất không ai bì nổi.
"Tê! Pháp lực ngoại hiển, đây là đặc thù của Thiên Quân Cảnh a!"
Chẳng những Côn Đồng Minh bị giật nảy mình, đình chỉ công kích Lâm Hiên, tất cả mọi người của Côn gia đang có mặt ở đây và đám gia chủ Thái Cổ Thần Sơn, thậm chí Côn Tuấn Hùng đều cả kinh con ngươi co rụt lại.
Phụ tử Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Một tháng trước, khi rời khỏi Côn gia tiến về bí cảnh thí luyện, bọn họ nhận được tin tức liên quan đến Lâm Hiên, biết hắn đã tu luyện đến Cổ Thần Cảnh.
Lúc ấy Côn Tuấn Hùng là Cổ Thần Cảnh, mà Côn Đồng Minh chỉ là Thánh Cảnh đỉnh phong. Nhưng cha con bọn họ lợi dụng huyết mạch đích hệ viễn cổ Thần thú Kim Sí Bằng tu luyện mà còn hao phí vô số kỳ trân dị bảo và công pháp của Côn gia, lại hao tốn vài vạn năm và gần trăm vạn năm mới tu luyện đến tu vi như thế.
So với Lâm Hiên, lúc ấy cha con bọn họ cảm thấy tốc độ tiến giai của hắn có thể xưng là yêu nghiệt. Nhưng mà không ngờ được là chỉ một tháng trôi qua, Lâm Hiên tiến cấp tới Thiên Quân Cảnh. Tốc độ tiến bộ nhanh như ăn cơm uống nước!
Hai cha con nhịn không được liếc nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc nồng đậm trong mắt đối phương.
Một giọng nói trẻ tuổi mà giàu từ tính truyền vào trong tai Côn Đồng Minh, kéo hắn khỏi trạng thái mộng bức: "Không phải vừa rồi ngươi kêu rất to sao? Sao, bây giờ không dám động thủ rồi?"
Lâm Hiên lấy ra Hồng Hoang Cổ Kiếm, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Côn Đồng Minh.
"..." Côn Đồng Minh nhíu nhíu mày, trong nháy mắt vừa rồi hắn bị khí thế Thiên Quân Cảnh của Lâm Hiên dọa sợ.
Không đợi hắn mở miệng, một đạo tiên kiếm chi quang thuần trắng che đậy bầu trời, hóa thành vô số cự long ầm vang chém xuống.
"Cực Đạo Kiếm Pháp!"
Lâm Hiên thân hình nhanh như thiểm điện, cũng trong nháy mắt đi tới trên đỉnh đầu Côn Đồng Minh, Hồng Hoang Cổ Kiếm kiếm quang liệt liệt, nhắm ngay Côn Đồng Minh, một kiếm chém xuống.
Ầm ầm! ! !
Một kiếm này có thế trảm nứt Thiên Địa Tinh Thần, tiên kiếm chi quang thuần bạch sắc xé rách không gian, ầm vang chém lên gợn sóng phòng ngự của Hoàn Thiên Đế Vũ.
Mười vạn tầng gợn sóng phòng ngự hoàn toàn không có tác dụng, giống như đậu hũ, bị đạo kiếm quang nghịch thiên này chém xuyên qua, một tầng tiếp lấy một tầng vỡ ra, không ngăn được chút nào!
"A cái này. . . kiếm khí thật là lợi hại!"
Trong nháy mắt, Côn Đồng Minh sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng thôi động huyết mạch chi lực, mượn viễn cổ Kim Sí Bằng chi lực mạnh mẽ hình thành một vòng bảo hộ huyết quang nồng đậm quanh người.
Nhưng vô dụng!
Bành một tiếng, tiên kiếm chi khí còn sót lại của Hồng Hoang Cổ Kiếm cậy mạnh xé rách vòng bảo hộ huyết quang, nổ tung nơi ngực phải Côn Đồng Minh, nổ bay hắn.
"Trời ạ, thậm chí ngay cả Hoàn Thiên Đế Vũ cũng không đỡ nổi một kiếm của Đế phu!"
"Mà Hoàn Thiên Đế Vũ hoàn toàn không thể thông qua phản chấn tổn thương Đế phu, quá không thể tưởng tượng!"
"Kẻ này đúng là yêu nghiệt! Yêu nghiệt a!"
Tất cả mọi người bên dưới đều nhìn ngây người, ai có thể ngờ được chuẩn Tiên phẩm Hoàn Thiên Đế Vũ lại như gà đất chó sành trước mặt Lâm Hiên!
Mà đối mặt một kích kinh thiên như thế, bảo vật này lại không thể phản chấn tổn thương chút nào, hoàn toàn không có cường hãn thần kỳ như truyền thuyết.
Lâm Hiên âm thầm cười một tiếng.
Hoàn Thiên Đế Vũ đúng là có năng lực phản chấn cực kì mạnh, chỉ đáng tiếc là nó gặp người có "Vô Địch Cấm Vực" như mình, cho dù có phản chấn cũng không có tác dụng!
Cho nên người khác sợ Hoàn Thiên Đế Vũ, Lâm Hiên lại không sợ chuẩn Tiên phẩm bảo vật này, có thể tùy tâm mà tấn công!
Mắt thấy Côn Đồng Minh cực tốc hạ xuống, Lâm Hiên cổ tay rung lên, cầm Hồng Hoang Cổ Kiếm đâm tới Côn Đồng Minh lần nữa.
"Bắc Huyền Thiên Đế phu, không được giết con ta!"
Bên cạnh, Côn Tuấn Hùng cũng ngồi không yên, lấy Tiên giai Phong Thiên Kiếm ra, thôi động chí cường chân nguyên và huyết mạch chi lực, đâm thẳng về phía Lâm Hiên.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, một kích đột nhiên đánh ra này cho dù không giết được Lâm Hiên thì chí ít cũng có thể ngăn cản thế công của hắn, buộc hắn thu tay lại, cứu được Côn Đồng Minh.
Bọn người Vị Ương Thánh Chủ nhìn thấy Côn Tuấn Hùng ra tay đều con ngươi co rụt lại, không khỏi sắc mặt đại biến.
"Một kiếm này thật mạnh!"
Bọn họ phát hiện một kiếm này của Côn Tuấn Hùng rất có phản phác quy chân chi thế, kiếm nhanh như điện quang hỏa thạch, tỏa ra hào quang vô tận, kiếm ý thâm thúy mờ mịt, giống như là kiếm chiêu tới từ tiên giới, khiến phàm nhân chỉ có thể ngưỡng vọng!
Đối mặt một kiếm nhanh chóng phách tuyệt như thế của Côn Tuấn Hùng, bọn người Vị Ương Thánh Chủ đều hô không ổn. Nhịn không được lo lắng cho Lâm Hiên. Bọn họ muốn mở miệng nhắc nhở nhưng kiếm của Côn Tuấn Hùng nhanh như thiểm điện, hoàn toàn không còn kịp rồi!
Hô ~
Một đạo kiếm quang hiện lên, Phong Thiên Kiếm của Côn Tuấn Hùng tỏa ra tiên kiếm chi khí đáng sợ lại không nhấc lên một tia gợn sóng nào.
"A cái này? !"