Kim quang lóe lên trong mắt Lâm Hiên, ngưng tụ ra một đạo kim sắc thần niệm chi kiếm, phốc một tiếng, xuyên thấu trán Côn Quân Húc. Côn Quân Húc hừ cũng không kịp hừ một tiếng thì nhắm mắt lại rơi xuống đất, chết rồi.
Tê!
Lâm Hiên ra tay khiến cho Vị Ương Thánh Chủ và tất cả mọi người của Thánh Địa đang có mặt ở đây, còn có những gia chủ gia tộc trên Thái Cổ Thần Sơn đều bị kinh ngạc, liên tục hít khí lạnh.
"Ngưng tụ thần niệm thành kiếm, chiêu này thật mạnh!"
"Ta cảm nhận được vừa rồi thanh thần niệm chi kiếm này đã vượt xa Thánh Cảnh, chân chính giết người vô hình, phòng không thể phòng a!"
"Không hổ là nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết hắn còn hung ác hơn truyền thuyết!"
...
Mặc dù Lâm Hiên chỉ ra tay với Côn Quân Húc nhưng một đám gia chủ trên Thái Cổ Thần Sơn cũng không khỏi lui về sau mấy chục bước, giống như bị Lâm Hiên uy hiếp.
Dưới uy thế vô biên của Lâm Hiên, những gia chủ này đã quên mình đến để móc nối quan hệ với Côn Tuấn Hùng mà ngược lại có chút phân rõ giới hạn với hắn.
Một màn này khiến cho phụ tử Côn Tuấn Hùng và người của Côn gia đều giận dữ, sát ý tựa như là thảo nguyên khô bốc lửa, đã cháy là không thể ngăn cản.
Côn Tuấn Hùng nói: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, Côn Tuấn Hùng ta thề, dù dốc hết toàn bộ lực lượng Côn gia cũng phải giết ngươi!"
Côn Đồng Minh rống theo một tiếng: "Giết cả nhà ngươi!"
Hai người đều bị cừu hận xung kích đến hai mắt đỏ như máu, lửa giận và sát ý vô biên dọa đến Vị Ương Thánh Chủ, Thánh tử và Thánh nữ thân thể run rẩy.
Ánh mắt khóa chặt ba người bọn họ, Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh đồng thời hé miệng, muốn thôn phệ bọn họ, sau đó buông tay ra đối phó Lâm Hiên.
Nhìn thấy hai người phát rồ như thế, Vị Ương Thánh Địa Bành Trung Đức và bọn người Khương Bác Thanh mới chạy tới đều trái tim co rụt lại.
"Nguy rồi!"
Theo như bọn họ nghĩ, bây giờ phụ tử Côn gia chia binh hai đường ăn người, mà ở đây chỉ có Lâm Hiên có thể ngăn cản. Nhưng Lâm Hiên chỉ có một người, không thể đồng thời phân thân, sao đồng thời cứu được ba người này?
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Hai đạo Ngũ Hành Thần Lôi bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, đồng thời đánh tới Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh, dọa đến bọn họ vội vàng ném người trong tay đi, vội vã lui lại trăm trượng.
Bọn người Bành Trung Đức thấy thế đều lộ ra sợ hãi thán phục chi sắc: "Ngũ Hành Thần Lôi! Đế phu nhấc tay một cái đánh ra thần lôi như thế, đúng là quá lợi hại!"
Mới vừa rồi bọn họ còn đang lo lắng một mình không thể phân thân, nào biết Lâm Hiên hoàn toàn không tốn sức thì bóp ra hai đạo thần lôi dọa lui phụ tử Côn Tuấn Hùng, thành công giải cứu ba người Vị Ương Thánh Chủ.
Mấy người Vị Ương Thánh Chủ vội vàng ngự khí triệt thoái, đi tới trước mặt đám người Bành Trung Đức, sau đó đồng thời nhìn Lâm Hiên mà bái: "Đa tạ Đế phu xuất thủ cứu giúp, vô cùng cảm kích!"
Thánh nữ Liễu Tiêu tràn ngập kính ngưỡng ái mộ, nghĩ thầm nam nhân như vậy đúng là độc dược của nữ nhân, nhìn một cái sẽ thân hãm trong đó, nhìn một chút lầm cả đời a!
Tiếng gầm giận dữ chấn động vạn dặm thiên địa: "Khốn kiếp!"
"Ta muốn xem xem, phu quân Nữ Đế người có bao nhiêu năng lực!"
Huynh đệ bị giết, thịt mỡ đến miệng rơi mất khiến cho trong lúc nhất thời Côn Đồng Minh lâm vào điên cuồng. Hắn giơ cao Thiên Vũ Kiếm, tay trái thò vào hư không một cái, biến ra một thứ bạch quang chói mặt bao phủ người.
Hô ~
Bạch quang nổ tung, hóa thành một đoàn ánh sáng cực kì chói mắt trên vạn dặm không trung. Sau đó cực tốc co lại, sau lưng Côn Đồng Minh xuất hiện một đôi cánh thuần bạch sắc. Cánh hơi vỗ thì có thể chế tạo ra từng đạo gợn sóng màu trắng, hình thành từng đạo hộ thể quang mang quanh thân Côn Đồng Minh, thoạt nhìn cực kỳ thần thánh mạnh mẽ.
Có tu sĩ biết thứ này nhịn không được hô một tiếng: "Đây là Hoàn Thiên Đế Vũ!"
Bọn họ nhận ra, thứ này chính là phòng ngự Bảo Khí Hoàn Thiên Đế Vũ trong truyền thuyết, chính là chuẩn Tiên phẩm, có thể dung hợp pháp tắc chi lực trong thiên địa, không gián đoạn phóng xuất ra phòng ngự thần ba quanh thân. Thời gian càng dài, thần ba càng nhiều, lực phòng ngự càng mạnh. Mà bảo vậy này lợi hại nhất ở chỗ có thể phản chấn công kích của kẻ địch, kẻ địch công kích càng mạnh, phản chấn càng mạnh.
Kết hợp Hoàn Thiên Đế Vũ tự có năng lực phòng ngự siêu cường, thường thường kẻ địch còn chưa làm tổn thương chủ nhân nó thì đã bị năng lượng phản chấn của nó làm cho thương tích đầy mình. Có thể nói đây là một kiện phòng ngự chí bảo cực kỳ hữu dụng với chủ nhân và cực kỳ khó giải quyết với kẻ địch.
Nhìn thấy bảo vật như vậy xuất hiện, mọi người cũng hiểu Côn Đồng Minh định quyết chiến không chết không thôi với.
Đương nhiên, có phòng ngự chí bảo lợi hại bực này, đúng là Côn Đồng Minh có sức mạnh làm như thế.
Lúc nói chuyện, Côn Đồng Minh cầm theo Thiên Vũ Kiếm tới gần Lâm Hiên ngàn trượng.
"Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm!"
Thiên Vũ Kiếm trong tay hắn bộc phát ra kiếm khí chí cường, hóa thành ba đạo sóng kiếm ầm vang phóng lên tận trời, cao mười vạn dặm, chấn động đến mây trên không trung nát bấy.
Bọn người Vị Ương Thánh Chủ thấy thế đều lộ ra vẻ mặt run sợ, bọn họ phát hiện một kiếm này của Côn Đồng Minh lại phân ra ba đạo kiếm lộ. Đủ để thể thấy được kiếm thuật tạo nghệ của Côn Đồng Minh cao đến làm cho người ta sợ hãi.
Nhất là Vị Ương Thánh Chủ, vừa nãy hắn thua ở Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm của Côn Đồng Minh, giờ phút này nhìn thấy kiếm thuật của Côn Đồng Minh uy lực bạo tăng gấp ba, trái tim co rút. Mặc dù lúc này không phải hắn giao thủ với Côn Đồng Minh nhưng cũng cảm động lây, cực kỳ sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Côn Tuấn Hùng cười lạnh, trong mắt có chút chờ mong. Hắn cảm thấy có Hoàn Thiên Đế Vũ trên người, lần này Côn Đồng Minh có thể thỏa thích thi triển kiếm chiêu tuyệt học của Côn gia, dùng nó để xò xét sâu cạn của Lâm Hiên.