Tiếng bạo liệt lớn vang lên, Vị Ương Thánh Chủ kêu thảm một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều thấy rõ, ngực trái hắn đã bị kiếm khí nổ huyết nhục mơ hồ. Bạch Hổ Thần Kiếm dùng để ngăn cản Côn Đồng Minh thì bị chấn động đến vỡ nát, hóa thành một đống phế thải rơi xuống.
Người của Vị Ương Thánh Địa thấy thế đều hít vào một hơi khí lạnh, gào thét: "Thánh Chủ!"
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Vị Ương Thánh Chủ lại không ngăn được một kiếm của Côn Đồng Minh.
Xem ra vừa rồi bọn họ chỉ mừng hụt mà thôi!
Côn Tuấn Hùng lạnh lùng cười một tiếng, rất là khinh bỉ phun ra một câu: "Phế vật không có tư cách sống tiếp!"
"Rõ!" Côn Đồng Minh cười một tiếng dữ tợn, đuổi kịp Vị Ương Thánh Chủ, một phát túm lấy cổ của hắn, cười hắc hắc nói: "Suy cho cùng cũng là một phế vật hữu dụng, vậy ta sẽ ăn ngươi!"
Ánh mắt của hắn lộ ra mấy phần tham lam, bởi vì Vị Ương Thánh Chủ là cường giả cảnh giới Thánh Cảnh đỉnh phong, chẳng những tu vi tinh thâm, công pháp cường hãn, nếu ăn hắn thì chắc chắn thực lực của mình có thể thăng lên thêm một đoạn.
"Ngươi dám!"
"Chúng ta liều mạng với ngươi!"
Mắt thấy Vị Ương Thánh Chủ sắp thành mỹ vị trong miệng Côn Đồng Minh, người của Vị Ương Thánh Địa đều tức sùi bọt mép, hai mắt đỏ như máu, lập tức muốn liều mạng.
Côn Tuấn Hùng mắt hổ huyết quang nở rộ, giống như một con mãnh thú đói khát nhìn tất cả mọi người của Vị Ương Thánh Địa đang có mặt ở đây: "Các ngươi cũng muốn trở thành đồ ăn sao? Như vậy thì thành toàn các ngươi!"
Trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Thánh tử Thánh nữ Vị Ương Thánh Địa, chộp hai người Tiết Văn Kỳ và Liễu Tiêu trong tay, ánh mắt dữ tợn nhìn hai người một chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung tàn khiến cho trái tim hai người không khỏi co rụt lại.
"Bắt đầu từ hai người các ngươi đi!"
"Nha đầu da mịn thịt mềm, chắc chắn hương vị sẽ rất không tệ, ha ha ha!"
Giống như Côn Đồng Minh, tiếng cười của Côn Tuấn Hùng lộ ra vẻ tàn bạo làm cho người ta sợ hãi.
Mà cho dù là Vị Ương Thánh Chủ đã thụ thương hay là Tiết Văn Kỳ và Liễu Tiêu đều không có sức giãy dụa trong tay phụ tử bọn họ, giống như thịt cá trên thớt gỗ, chờ đợi vô tình xâm lược.
Về phần những trưởng lão đệ tử của Vị Ương Thánh Địa thì đã bị cảnh giới uy áp Cổ Thần đỉnh phong của Côn Tuấn Hùng đè nằm rạp dưới đất. Từng người không cam lòng, thống khổ nhìn Thánh Chủ, Thánh tử và Thánh nữ, muốn rách cả mí mắt, hai mắt sung huyết, thần sắc cực kỳ bi phẫn.
"Chẳng lẽ Vị Ương Thánh Địa ta sẽ biến thành bữa ăn trong miệng đám ác ôn này?"
Trưởng lão Bành Trung Đức cắn răng nhìn phụ tử Côn gia phách lối, hận ý trên mặt như muốn hóa thành chất lỏng nhỏ xuống.
Nhưng mà kèm theo đó cũng là bất đắc dĩ và tuyệt vọng!
Hôm nay sợ là nhất đại Thánh Địa, mười vạn tinh anh, tầng lớp cấp cao đều sẽ bị Côn gia thôn phệ!
Nghĩ tới những chuyện này, chẳng những Bành Trung Đức, ngay cả những người khác trong Thánh Địa cũng không nhịn được lệ rơi đầy mặt, trong lòng điên cuồng nguyền rủa phụ tử Côn gia.
Mà ngay lúc bọn họ tuyệt vọng thống khổ đến cực hạn, bỗng nhiên một giọng nói từ trên không trung vang lên, khiến cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
"Chư vị đừng lo, Đế phu đến rồi!"
"Chư vị đừng lo, Đế phu đến rồi!"
Câu nói này xuyên qua linh vụ nồng đậm rơi xuống, toàn bộ Côn gia tiền viện đều yên tĩnh trở lại.
Đế phu!
Trên đời này, người được xưng Đế phu chỉ có phu quân của vị vạn cổ Nữ Đế đó a!
Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh đều sắc mặt đại biến, bọn họ không khỏi nghĩ đến vừa rồi trưởng lão từng nói Côn Băng Hằng và Côn Quân Húc đi tìm Lâm Hiên trả thù. Mà bây giờ Lâm Hiên lại chủ động giết tới Côn gia, như vậy chứng tỏ là hai huynh đệ thất thủ a!
Hô ~
Một đạo bạch quang xuyên thấu linh vụ nồng đậm, giống như mặt trời rơi vào trên đỉnh đầu đám người. Ánh sáng thuần trắng lóa mắt bức người, giống như một mặt trời chiếu sáng đám người, khiến cho người ta cảm thấy thành kính kính sợ như đối mặt thần chỉ.
Trong bạch quang, Lâm Hiên một bộ bạch bào, mái tóc đen dài xõa trên vai, mày kiếm nồng đậm mà tinh xảo, một tinh mục màu mực sáng láng như bảo thạch, lóe ra quang mang bức người. Ngũ quan tinh xảo tựa như Tạo Vật Chủ tỉ mỉ điêu khắc thành, thân hình thon dài hoàn mỹ, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều tán thưởng không thôi, nghĩ thầm tại sao trên đời lại có nam nhân tuấn mỹ như thế.
Đương nhiên, khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm khái nhất là khí chất của Lâm Hiên. Khí chất bễ nghễ thiên hạ thương sinh giống như Chân Tiên, trời sinh cao cao tại thượng, cao quý không thể diễn tả!
"Không hổ là nam nhân tuấn mỹ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, Bắc Huyền Thiên Đế phu đúng là không thẹn với tên này!"
Cũng không biết khi nào, Lâm Hiên bị người trong thiên hạ xưng là "Nam nhân tuấn mỹ nhất". Phàm là người nghe nói đến danh hiệu đó đều cảm nhận được xưng hô này không sai chút nào, Lâm Hiên tuấn mỹ đến đỉnh, không thể siêu việt!
Côn Tuấn Hùng và Côn Đồng Minh xoay chuyển ánh mắt, thấy Côn Quân Húc bị Lâm Hiên khống chế.
"Húc Nhi!"
"Tam đệ!"
Hai cha con vẻ mặt vẻ ân cần.
Côn Quân Húc vẻ mặt khổ bức nói ra: "Phụ thân, ca, ta và nhị ca thất thủ!"
"Không những không thể giết Bắc Huyền Thiên Đế phu, ngược lại nhị ca bị hắn giết chết, ta cũng bị ép dẫn hắn đến đây!"
Côn Tuấn Hùng khẽ cắn môi nhìn về phía Lâm Hiên: "Bắc Huyền Thiên Đế phu, thả con ta!"
Lâm Hiên không rảnh để ý, lạnh lùng nhìn về phía Côn Quân Húc: "Ta tới đây là vì san bằng Côn gia các ngươi, kiếp sau nhớ kỹ đừng có nói trước như vậy!"
"Rõ!" Côn Quân Húc vô thức gật gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt run lên, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi nồng đậm: "Kiếp sau..."
Hô ~