Tam Hoa Tụ Đỉnh lấp lóe, tinh vân lốc xoáy dưới hai chân biến lớn như vũ trụ, che đậy phạm vi trăm vạn dặm bầu trời.
Vị Ương Thánh Chủ vừa ra trận thì khí thế mênh mông, làm cho Côn Đồng Minh phải lui lại nửa bước. Côn Đồng Minh có thể cảm nhận được Vị Ương Thánh Chủ là Thánh Cảnh đỉnh phong, chỉ thấp hơn cảnh giới Cổ Thần Cảnh sơ kỳ mình một bậc.
Nhưng mà trong lòng Côn Đồng Minh biết rõ, chênh lệch một bậc cảnh giới đối với Vị Ương Thánh Chủ thì cũng không tính là gì, dù sao Vị Ương Thánh Địa hắn đạo thống xa xưa, có được rất nhiều huyền công bí pháp chí cường, đủ để bù đắp cảnh giới chênh lệch.
Bởi vậy nên Côn Đồng Minh bị khí thế của Vị Ương Thánh Chủ bức lùi lại nửa bước, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kiêng kị.
Nhưng cũng chỉ thế thôi!
Ngây người chốc lát, sau đó Côn Đồng Minh có chút khinh bỉ nói: "Lại một phế vật mà thôi!"
Thánh tử Vị Ương Thánh Địa Tiết Văn Kỳ nổi giận nói: "Khốn kiếp, ngươi lại khinh nhục Thánh Chủ chúng ta như thế!"
Côn Đồng Minh xùy cười một tiếng, không để ý đến Tiết Văn Kỳ mà nắm nắm đấm, ngưng tụ chí cường linh khí, một quyền đánh thẳng về phía Vị Ương Thánh Chủ.
"Để bản thiếu gia xem ngươi có bao nhiêu năng lực!"
"Tu La Thánh Quyền!"
Ông ~
Ba mươi vạn dặm bầu trời đều rên rỉ, dưới một quyền này của Côn Đồng Minh, không gian cũng rung động.
Quyền kình của Côn Đồng Minh hóa thành một con cự long màu đen, mở miệng lớn ra nhắm ngay Vị Ương Thánh Chủ mà cắn.
Theo như mọi người nghĩ, một quyền này đã mạnh mẽ hơn quyền đánh Bành Trung Đức lúc nãy chí ít năm thành!
Vị Ương Thánh Chủ bạch bào tung bay, một đạo linh khí chí cường phun ra ngoài, dung hợp với Bạch Hổ Thần Kiếm trong tay hắn, phóng ra kiếm khí đáng sợ có thể xé nát trăm vạn dặm.
"Phần Dương Kiếm Quyết!"
Một kiếm ra, trăm vạn dặm bầu trời sụp đổ! Vô số hỏa cầu nóng bỏng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, hội tụ thành hỏa vũ phô thiên cái địa, theo kiếm khí của hắn phóng tới Côn Đồng Minh.
Bành! ! !
Hỏa cầu và cự long màu đen chạm vào nhau, kiếm khí và quyền kình điên cuồng dây dưa bạo liệt, chấn động đến không gian trên cao mười vạn dặm xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng.
Côn Đồng Minh vốn đã tới gần Vị Ương Thánh Chủ ngàn trượng, ngạnh sinh sinh bị một đợt bạo tạc này bức lui về phía sau, trong nháy mắt lùi hơn trăm bước!
Tiết Văn Kỳ, Bành Trung Đức và người của Vị Ương Thánh Địa thấy thế đều nắm tay hô to: "Thánh Chủ lợi hại!"
Lúc đầu, Côn Đồng Minh phóng thích ra uy áp Cổ Thần Cảnh, bọn họ đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cảm thấy sợ hãi vì chênh lệch thực lực quá lớn.
Nhưng Vị Ương Thánh Chủ vừa ra tay thì thay đổi thế cục bị chèn ép, lấy tu vi Thánh Cảnh đỉnh phong ngạnh sinh sinh đánh lui Cổ Thần Cảnh Côn Đồng Minh.
Đương nhiên, mấy người Tiết Văn Kỳ là người của Vị Ương Thánh Địa, trong lòng đều biết rõ Vị Ương Thánh Chủ có thực lực như thế. Mặc dù tu vi hắn tạm thời dừng lại ở cảnh giới Thánh Cảnh đỉnh phong nhưng hắn đã sống ba trăm vạn năm, những năm gần đây một mực tiềm tu Hỏa Sát Chi Lực và kiếm đạo, đã là một vị Kiếm Tiên đại năng.
Có được truyền thừa đến từ cổ lão Vị Ương Thần và tích lũy ngàn vạn năm với Thánh Địa ủng hộ, Vị Ương Thánh Chủ hoàn toàn có thể cứng đối cứng với bất cứ đối thủ Cổ Thần Cảnh nào.
Mà "Phần Dương Kiếm Quyết" chính là Tiên phẩm công pháp lúc trước Vị Ương Thần để lại, hỗ trợ cho cảnh giới Kiếm Tiên của Vị Ương Thánh Chủ, có thể kích phát ra uy lực không tưởng tượng được.
Đánh lui Côn Đồng Minh cũng là chuyện bình thường, cho dù là giết hắn thì cũng không khiến cho mấy người Tiết Văn Kỳ cảm thấy ngoài ý muốn.
Mà nhìn thấy Côn Đồng Minh bị Vị Ương Thánh Chủ đánh lui, một đám gia chủ đến Côn gia vuốt mông ngựa đều lộ ra vẻ kiêng dè: "Vị Ương Thánh Chủ này đúng là không đơn giản!"
Côn Tuấn Hùng xùy cười một tiếng: "Gà đất chó sành, không đáng giá nhắc tới!"
Tựa hồ là vì nghiệm chứng lời của Côn Tuấn Hùng, Côn Đồng Minh quay qua nhìn Vị Ương Thánh Chủ cười lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao? Đúng là quá làm cho bản thiếu gia thất vọng!"
Nói xong, hắn lấy ra một thanh tiên thiên thượng phẩm Linh Bảo Thiên Vũ Kiếm, toàn thân đỏ choét, quanh thân linh khí nhất bạo, uy áp Cổ Thần Cảnh như mười vạn hải vực, như thủy triều dâng lên.
Đón uy áp như nước thủy triều đánh tới, Vị Ương Thánh Chủ giơ kiếm, ánh mắt lãnh khốc: "Nói không biết thẹn, để uẩn Vị Ương Thánh Địa chúng ta há là ngươi có thể coi thường?"
Côn Đồng Minh cười lạnh một tiếng: "Để uẩn rắm chó gì! Bản thiếu cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới gọi là để uẩn chân chính!"
"Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm!"
Hắn giơ Thiên Vũ Kiếm, linh khí nhất bạo, thôi động Thiên Vũ Kiếm Quang đánh tới.
Kiếm khí thuần trắng cuốn theo hư ảnh viễn cổ Thần thú, đầu đội nhật nguyệt tinh thần trên bầu trời trăm vạn dặm, lấp lánh vũ trụ chi quang khiến cho người ta kinh dị.
"Đệ Nhất Kiếm!"
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang tung hoành trăm vạn dặm, rạch đứt linh vân trên thương khung, như một con viễn cổ bạch long bỗng nhiên bay xuống, tốc độ cực nhanh, kiếm khí cực kỳ mạnh!
"Kiếm này thật là lợi hại!"
Vị Ương Thánh Chủ con ngươi hơi co rụt lại, cảm nhận được đây chắc chắn là Tiên giai kiếm pháp. Không dám thất lễ, hắn vội vàng thôi động ba mươi sáu đạo hộ thể thần công của Thánh Địa, gia trì trăm đạo cấm chế quanh thân, sau đó mới cầm kiếm vọt lên.
"Phần Dương Kiếm Quyết!"
Một kiếm ra, mười vạn dặm Hỏa Long đón gió gào thét, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng lần này đối mặt Huyền Thiên Thập Nhất Kiếm càng mạnh của Côn Đồng Minh, Hỏa Long mới xuất hiện thì bị đạo kiếm khí chí cường đó chấn động đến vỡ nát.
Vị Ương Thánh Chủ cảm thấy da đầu mát lạnh, khi lấy lại tinh thần thì nhìn thấy cấm chế, hộ thể huyền công gia trì quanh thân đều bị kiếm khí phá vỡ, một kiếm này của Côn Đồng Minh có thể nói là hoàn toàn nghiền ép hắn.
Bành! ! !