"Chắc chắn bọn họ không ngờ được là bây giờ không những không thể đạt thành mục đích mà còn đưa Thần thú thủ hộ nhà mình đến trước mặt Đế phu, để Đế phu mở ngực mổ bụng cướp lấy yêu đan, đúng là Thiên Đạo hảo luân hồi, báo ứng tới rất nhanh!"
Trong mắt bọn họ lóe ra vẻ hưng phấn kích động, tất cả oán hận và phẫn uất khi bị đám người Côn Tuấn Hùng ức hiếp trước đó đều biến mất.
Nói đến đây, Thánh nữ Liễu Tiêu nhịn không được hỏi: "Thánh Chủ, Côn Tuấn Hùng đã bị giết, có phải Thánh Địa chúng ta cũng không thể tìm lại Xích Phượng không?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Vị Ương Thánh Chủ mới nhớ tới lần này mình đến Côn gia là vì muốn tìm lại Xích Phượng. Mà vừa rồi Côn Tuấn Hùng liều lĩnh đối chiến Lâm Hiên, Lâm Hiên ra chiêu, chiêu chiều đều có thể hủy thiên diệt địa, chiêu chiêu trí mạng, mấy người Vị Ương Thánh Chủ hoàn toàn không có cơ hội mời Lâm Hiên hỗ trợ cướp lại Xích Phượng.
Nhưng mà cho dù có cơ hội thì bọn họ cũng không dám quấy rầy Lâm Hiên trong tình huống này.
Dù sao so với Lâm Hiên thì Xích Phượng không có ý nghĩa gì, mấy người Vị Ương Thánh Chủ cũng không dám mở miệng kêu Lâm Hiên dừng tay, giúp bọn họ lấy lại Xích Phượng.
Vừa nghĩ đến đây, Vị Ương Thánh Chủ khẽ thở dài: "Thôi, có thể tiêu diệt đám ác ôn Côn Tuấn Hùng cũng coi như là một chuyện tốt rồi!"
"Trước đó Côn Tuấn Hùng đả thương nhiều trưởng lão của Thánh Địa chúng ta, bây giờ hắn bị giết, sau khi trở về bản tọa cũng có thể giải thích với chúng trưởng lão!"
Mấy người Liễu Tiêu nghe vậy đều yên lặng gật đầu.
Nghĩ thầm việc đã đến nước này thì cũng không có gì đáng nói, đã không thể cướp lại Xích Phượng, vậy thì cam chịu số phận đi!
Một đám người nhao nhao tiến lên, chuẩn bị hành lễ cáo từ với Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: "Mặc dù Côn Tuấn Hùng bị giết nhưng Xích Phượng vẫn còn đó."
Có tu vi Thiên Quân Cảnh, Lâm Hiên còn cách Côn gia trăm triệu dặm cũng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Vị Ương Thánh Chủ và Côn Tuấn Hùng, biết Vị Ương Thánh Chủ bị cướp Thánh Thú, đến đây đòi lại.
Cho nên khi giết chết Côn Tuấn Hùng, hắn dùng thần niệm mênh mông tìm được chỗ của Xích Phượng đang bị Côn Tuấn Hùng giấu, chính là ở trong nạp giới Côn Tuấn Hùng đem theo bên người.
Vung tay lên, Xích Phượng từ nạp giới bay ra, ánh lửa hừng hực, có chút thần vận của Hỏa Phượng Hoàng.
"Cái này. . ."
Mấy người Vị Ương Thánh Chủ đều sợ ngây người. Vốn cho rằng Côn Tuấn Hùng bị giết, Xích Phượng cũng sẽ tan thành mây khói theo hắn nhưng mà không ngờ được là Lâm Hiên đã nắm hết thảy trong tay, giữ Xích Phượng lại.
Nhìn thấy Thánh Thú Thánh Địa mình bình yên vô sự, Vị Ương Thánh Chủ và tất cả mọi người đều cả kinh ngây người tại chỗ, từng người há to miệng trợn tròn hai mắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Đợi lấy lại tinh thần, Vị Ương Thánh Chủ vội vàng dẫn theo tất cả mọi người đang có mặt ở đây quỳ lạy, thành kính lễ bái Lâm Hiên: "Đa tạ Đế phu cứu Thánh Thú Thánh Địa ta, có thể nói là tái tạo chi ân, xin nhận tại hạ cúi đầu!"
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Chuyện nhỏ thôi, không cần đa lễ."
Mắt thấy gia chủ Côn gia và người thừa kế tương lai đều bị diệt, ngay cả Thần thú thủ hộ đều bị mình lấy yêu đan, Lâm Hiên nghĩ chuyến đi Côn gia này cũng đạt thành mục đích.
Nhớ đến mấy bảo bối Tuyền Châu còn ở Dược Thần Sơn, hắn cũng không muốn ở lại lâu, hóa thành một đạo tật quang nhanh chóng rời đi.
Mắt thấy hắn biến mất trong linh vụ, tất cả mọi người đang có mặt ở đây vẫn còn kính sợ không thôi, cả buổi chưa lấy lại tinh thần.
Cho đến khi một tiếng ầm vang lên, một tòa kiến trúc cuối cùng của Côn gia sụp đổ xuống thì mọi người mới giật mình tỉnh ngộ lại. Bọn họ ánh mắt rung động nhìn về phía Côn gia đã trở nên hỗn độn, trong lòng cảm khái không thôi.
Một trong số bốn gia tộc cao trên Thái Cổ Thần Sơn, huyết mạch truyền thừa đích hệ của Thần thú viễn cổ lại sụp đổ như vậy!
Ngay một khắc này, tất cả vinh quang và tôn nghiêm của Côn gia triệt để biến thành bọt nước!
Lâm Hiên trở lại Dược Thần Sơn, ở đây vẫn có rất nhiều người không có rời đi. Nhìn thấy hắn một mình trở về, một thân bạch bào hoàn hảo không chút tổn hại, không nhuốm bụi trần, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều kinh ngạc liên tục tán thưởng.
"Đế phu trở lại nhanh như vậy!"
"Đó là một trong số bốn gia tộc cấp cao trên Thái Cổ Thần Sơn Côn gia a, Đế phu giải quyết bọn họ trong thời gian ngắn ngủi như thế, đúng là năng lực đáng sợ!"
"Chỉ sợ người của Côn gia không ngờ được là bọn họ sẽ tao ngộ tai hoạ ngập đầu a!"
...
Mặc dù những người này không có theo tới Thái Cổ Thần Sơn nhưng chỉ bằng biểu hiện của Lâm Hiên cũng có thể đoán ra kết quả. Vừa nghĩ tới đường đường một trong số bốn gia tộc Thái Cổ Thần Sơn Côn gia lại ngã xuống khỏi thần đàn trong thời gian ngắn ngủi như thế, mọi người đang có mặt ở đây cực kỳ kính sợ Lâm Hiên.
Lâm Hiên không có để ý ánh mắt và đám người bàn tán, trực tiếp rơi xuống trước Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn.
Mộ Ấu Khanh và mấy người Tuyền Châu vẫn ngồi trong xe chơi đùa, nhìn thấy hắn xuất hiện, đều lộ ra nụ cười xán lạn.
"Biểu tỷ phu trở về á!"
"Cha trở về á!"
"Cha thật nhanh nha!"
...
Lâm Hiên cưng chiều nhìn các nàng, cười nói: "Mọi chuyện đều xong xuôi, cha dẫn các ngươi đi Lam Vân Quốc!"
"Được a!"
Các bảo bối đều hưng phấn vỗ tay.
Mộ Ấu Khanh thì lộ ra vẻ mặt mong đợi, đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Lâm Hiên ở hạ giới, nàng rất muốn xem thử xem chỗ ở cũ của vị biểu tỷ phu không gì không làm được có dáng dấp ra sao.
...
Tịch Nhiên Thiên, tây bắc mười lăm ức dặm.
Nơi đây quần phong vây quanh, hình thành một bồn địa thiên nhiên lục sắc. Phía tây bồn địa nối liền tây bộ hải dương, bởi vì tây bộ hải dương mặt biển cao hơn bồn địa, dựa vào tây bộ sơn phong ngăn cản nước biển mới không có khiến cho nước biển xông vào bồn địa. Chỉ có những dòng nước biển nhỏ xuyên qua những sơn phong này, hình thành từng dòng sông nhỏ bên ngoài bồn địa.