Bắc bộ sơn phong bên ngoài bồn địa là mấy núi lửa viễn cổ phân bố không đều nhau, bởi vì đã lâu không có phun trào nên trên những núi lửa này đã mọc ra thảm thực vật màu xanh. Nhưng mà chỉnh thể so với sơn phong bốn phía bồn địa thì hoang vu hơn nhiều.
Tổng thể xem ra trong phạm vi ngàn vạn dặm xung quanh bồn địa này đều tràn ngập khí chất viễn cổ cuồng dã, các loại rừng cây sông núi viễn cổ khắp nơi, ngăn cách mọi người bên ngoài.
Nhưng mà lúc này trên không trung bồn địa lại vang lên tiếng thét chói tai chói tai của nhân tộc.
"A ~ "
"Cứu mạng a!"
"Ta không muốn té chết a!"
"Xin các ngươi thả ta, ô ô ô!"
...
Vạn dặm không trung có một nữ hài gầy bay lượn. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của nàng cũng không phải là tự do bay lượn mà là bị ép bay ở trên không. Nàng biểu hiện cực kì khẩn trương, hai tay điên cuồng quơ quào trên không, muốn túm lấy thứ gì đó nhưng không đụng tới gì cả.
"Ha ha ha ha..."
Mấy tiếng cười thô kệch phách lối vang lên bên dưới nữ hài.
Trên hai chiếc Đồ Diệt Chiến Chu lớn, sáu bảy yêu thú Ô Kim Cuồng Viên tộc đứng đó, bọn họ vẻ mặt dữ tợn nhìn nữ hài bay trên không trung, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Một Ô Kim Cuồng Viên tộc chỉ vào nữ hài, cười một tiếng dữ tợn: "Ta nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng nha đầu này, các ngươi tin hay không?"
Chúng Ô Kim Cuồng Viên nghe vậy đều lắc đầu cười: "Diêm Đào, ngươi nổ!"
Diêm Đào có chút căm tức trừng bọn họ một cái, nói lớn: "Vậy lão tử bắn cho các ngươi xem! Chắc chắn sẽ khiến cho các ngươi ngậm miệng!"
Hắn lấy cung bên cạnh ra, đặt một mũi tên làm từ Vực Ngoại Hàn Thiết lên, thoạt nhìn hàn quang sáng láng, cực kì sắc bén.
Một bóng người gầy yếu nhào tới trước mặt Diêm Đào, khóc cầu: "Xin ngài đừng có giết nữ nhi ta, nàng mới tám tuổi a!"
Người nói chuyện là một phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù nằm rạp dưới đất, trên người toàn là vết thương và vết máu, hiển nhiên bị tra tấn không ít. Hôm nay các nàng bị những Ô Kim Cuồng Viên này bắt đi, đặt ở Đồ Diệt Chiến Chu tiến hành ẩu đả và tra tấn, mắt thấy những Yêu tộc diệt tuyệt nhân tính này điên cuồng như vậy, còn muốn bắn giết nữ nhi mình, phụ nữ trung niên lấy hết can đảm nhào lên cầu xin.
Nhưng mà nàng cầu xin chỉ đổi lấy Diêm Đào vô tình đối đãi. Diêm Đào nâng chân phải lên hung hăng giẫm sau ót phụ nữ trung niên, đạp đầu của nàng va mạnh vào Đồ Diệt Chiến Chu.
Một tiếng bành vang lên, một dòng máu từ trán phụ nữ trung niên phọt ra.
Diêm Đào vẻ mặt phách lối nhìn nàng nói: "Đám nhân tộc yếu đuối các ngươi chính là sâu kiến trong mắt lão tử, lão tử muốn giết ai thì giết!"
"Dám cầu xin? Ngươi nên lo lắng đầu mình sẽ bị lão tử giẫm nát đi!"
Vừa nói vừa giơ chân lên, chuẩn bị giẫm xuống lần nữa.
Lúc này bên cạnh có Ô Kim Cuồng Viên hô: "Diêm Đào, còn không động thủ thì nha đầu này sẽ rớt xuống!"
Diêm Đào vội vàng thu chân phải, nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác nhắm ngay nữ hài giương cung lắp tên, sau đó ngón tay buông lỏng bắn mũi tên ra.
Sưu!
Mũi tên nhanh như lưu tinh, trực tiếp nhắm ngay con mắt nữ hài.
Diêm Đào mở mắt ra, vẻ mặt dữ tợn: "Cũng không biết có thể bắn nứt tròng mắt nha đầu này hay không, nếu đúng như vậy thì quá sung sướng, ha ha ha!"
Hắn chính là một trong số cung tiễn thủ mạnh nhất Ô Kim Cuồng Viên tộc, mặc dù rất ít nhắm mắt bắn tên nhưng hắn có đủ lòng tin bắn mũi tên vào mắt nữ hài, sau đó bắn thủng đầu nàng.
Hô ~
Ngay lúc mũi tên sắp đâm vào nữ hài, bỗng nhiên nữ hài lóe lên, lấy tốc độ không thể nào hình dung tránh thoát mũi tên.
"A cái này? !"
Diêm Đào và một đám Ô Kim Cuồng Viên đều kinh ngạc.
"Nha đầu này tránh được!"
"Không thể nào, nàng làm gì có bản lãnh né tránh mũi tên nhanh như vậy?"
Trong lúc bọn họ mộng bức, một đạo tử quang lóng lánh lóa mắt chiếu đến bọn họ nhao nhao nhắm mắt lại.
Ngửa đầu nhìn lại, dưới tầng mây trắng ngần, một nữ tử váy tím vóc người cao gầy thon dài đạp gió mà đứng. Ba búi tóc đen theo gió phiêu lãng, tung bay theo váy tím của nàng, khiến cho nàng đẹp không thể tả. Giống như chỉ cần nàng vừa xuất hiện thì toàn bộ thế giới sẽ thần phục dưới mỹ mạo của nàng.
Cho dù là vực ngoại Yêu tộc cực kỳ thô bỉ như Diêm Đào cũng không thể không cảm khái: "Nàng này đúng là mỹ nhân nhân tộc tuyệt sắc a!"
Kỳ Mãnh bị Đông Hoàng Tử U áp giải đi vào sơn mạch này, nhìn thấy bọn người Diêm Đào tán thưởng sắc đẹp của Đông Hoàng Tử U, nhịn không được quát mắng một tiếng: "Một đám ngu xuẩn! Huyền Băng Nữ Đế tới, các ngươi còn ngẩn người!"
Hắn vừa nói dứt câu, bọn người Diêm Đào sợ đến toàn thân run lên.
Ngưỡng vọng Đông Hoàng Tử U lần nữa, trong mắt đám Yêu tộc này tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Tê! Huyền Băng Nữ Đế!"
"Lại là nàng!"
Đông Hoàng Tử U vừa mới xuất thủ cứu nữ hài, vung ra một đạo linh khí đưa nữ hài đến một bên, sau đó lạnh lùng nhìn Diêm Đào và đám Yêu tộc.
"Các ngươi phát rồ, đáng chết!"
Ngọc thủ vung lên, đầy trời tử quang sáng lên.
"Bí Tàng Liên Hoa Quyết!"
Hô hô hô ~
Mấy chục đóa tử sắc ma liên như nước mưa rơi xuống, đánh toàn bộ đám Kỳ Mãnh, Diêm Đào và Yêu tộc nổ thành bột phấn.
Trên không trung bồn địa, Ô Kim Cuồng Viên tộc trên mấy chiếc Đồ Diệt Chiến Chu nhìn thấy Đông Hoàng Tử U ra tay, lập tức áp sát tới, đồng thời nhắm họng pháo ngay Đông Hoàng Tử U.
Bành bành bành bành...
Thần niệm chi quang thuần trắng chói mắt như từng con Giao Long màu trắng vọt vào hư không, không chút lưu tình đánh thẳng tới Đông Hoàng Tử U.
Có kinh nghiệm đối phó chiếc Đồ Diệt Chiến Chu của Kỳ Mãnh trước đó, Đông Hoàng Tử U không coi những Đồ Diệt Chiến Chu này ra gì. Nàng quanh thân linh khí nhất bạo, tử sắc quang mang như là một vòng tử nguyệt chiếu rọi toàn bộ bồn địa.