Lấy Băng Phượng Kiếm ra, một đạo kiếm quang hình tròn từ thân kiếm phóng ra, tạo nên một đạo kiếm quang cực kì mỹ lệ, khí thế bàng bạc trên không trung vạn dặm.
"Huyền Quyết Nhất Tự Trảm!"
Rầm rầm rầm...
Chỗ kiếm quang đến, trong khoảnh khắc Đồ Diệt Chiến Chu nổ thành mảnh vỡ, Thiên Ngoại Huyền Thiết cứng rắn bị tiên kiếm chi khí cuồng bạo đánh chia năm xẻ bảy, đám Ô Kim Cuồng Viên trong chiến thuyền kêu thảm nặng nề ngã xuống.
"Một kiếm này thật mạnh a!"
"Nữ tử nhân tộc này quá mạnh!"
"Nàng dám độc xông trụ sở tộc ta, chắc chắn nàng sẽ hối hận! Chắc chắn sẽ hối hận!"
...
Đám Ô Kim Cuồng Viên rơi xuống có kêu thảm, có kinh hô, có mặt mũi tràn đầy oán khí và căm hận gầm thét.
Đông Hoàng Tử U nhíu mày: "Ồn ào!"
Lại là một đạo nghịch thiên kiếm quang bổ ra, nhấc lên mười vạn dặm sóng kiếm điên cuồng đập tới những Ô Kim Cuồng Viên đó, không cần biết bọn họ tu vi gì, đều nghiền nát thành tro tàn trong khoảnh khắc!
Không trung, từng đạo kiếm khí, tiếng bạo liệt chấn điếc tai, hoàn toàn che mất tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của đám Ô Kim Cuồng Viên.
Mà đám nhân tộc nhìn thấy toàn bộ quá trình Đông Hoàng Tử U xuất thủ đều quỳ xuống, ba khấu chín bái Đông Hoàng Tử U.
"Đa tạ Nữ Đế ra tay! Đa tạ Nữ Đế ra tay!"
Trong lòng bọn họ biết rõ nếu không phải Đông Hoàng Tử U đến kịp thì chắc chắn bọn họ sẽ thành đồ chơi trong tay những Yêu tộc phát rồ này, sau đó bị vô tình tàn sát.
Mặc dù Đông Hoàng Tử U tác phong bưu hãn hung mãnh, ra tay tàn nhẫn vô tình nhưng nàng chỉ như vậy với vực ngoại Yêu tộc mà thôi. Chuyện này khiến tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm nhận được phong cách Nữ Đế, đó chính là cực kỳ bao che khuyết điểm, dốc hết vốn liếng bảo vệ người mình muốn bảo vệ, còn đối với kẻ địch thì không nương tay chút nào!
Điều này có thể nhìn ra được từ nữ hài vừa được cứu. Dù Đông Hoàng Tử U một kiếm nhấc lên mười vạn dặm sóng kiếm cũng không tổn thương đến nữ hài chút nào.
Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, đưa nữ hài đến bên cạnh phụ nữ trung niên, lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút: "Nơi đây không nên ở lâu, đều đi thôi!"
Ngón tay nhỏ bóp ra một đạo ma quyết huyền diệu, Đông Hoàng Tử U búng ngón tay một cái, điều khiển đạo ma quyết này cuốn tất cả mọi người đang có mặt ở đây rời khỏi sơn mạch này.
Dưới đáy, bốn năm mươi cái doanh trướng phân bố khắp nơi trên bồn địa, chiếm cứ toàn bộ tám mươi vạn dặm bồn địa.
Có được nhiều năm kinh nghiệm mang binh đánh giặc, Đông Hoàng Tử U nhìn một cái là tính ra được số lượng binh lính Ô Kim Cuồng Viên tộc phía dưới, phỏng đoán có ba trăm vạn, hoàn toàn nhất trí với tình báo Kỳ Mãnh cung cấp.
Bởi vì trên không gây ra động tĩnh, Yêu tộc trú quân bồn địa lập tức có trên vạn người xông ra, khí thế hung hăng đánh thẳng tới Đông Hoàng Tử U. Thậm chí còn có trên trăm chiếc Đồ Diệt Chiến Chu, họng pháo nhắm ngay Đông Hoàng Tử U, sau đó nã pháo.
Đông Hoàng Tử U mắt phượng hàn quang nở rộ, cúi người đón đầu Yêu tộc quân phóng tới, tử sắc váy dài vạch ra một đạo quang ảnh mỹ diệu trên không trung, Băng Phượng Kiếm trong tay cũng nở rộ hàn quang, cực kỳ xinh đẹp.
"Thiên Ma Trảm!"
Nàng lấy Cổ Thần chi uy, một kiếm bổ ra, thuận thế đánh xuống như là cự long vào biển, thế không thể đỡ!
Hô ~
Kiếm quang trăm vạn dặm che trời, nhanh chóng đón đầu nuốt hết toàn bộ Đồ Diệt Chiến Chu và binh sĩ Yêu tộc xông tới, sau đó rơi vào bồn địa rộng lớn, bộc phát ra một tiếng bạo liệt chấn động thiên địa.
Ầm ầm! ! ! !
...
Trung ương bồn địa, một tòa doanh trướng được được chế thành từ da vực ngoại tinh hệ Thiết Mãng, đỉnh doanh trướng cắm ba thanh Huyền Thiết Hàn Đao, giữa ba thanh kiếm là một chiến kỳ.
Trên chiến kỳ thêu một con vượn người lớn toàn thân bắp thịt từng cục, vượn người tay giơ cao một thanh chiến đao, dưới chân giẫm một tòa tuấn sơn, phát ra khí thế uy nghiêm không thể ngăn cản.
Mà trong Ô Kim Cuồng Viên tộc, chỉ có nhân vật cấp tướng quân mới có thể sử dụng chiến kỳ này, đủ để thấy được Yêu tộc trong doanh trướng này có thân phận cực kì không đơn giản.
Lúc này, doanh trướng rượu thịt phiêu hương, tiếng hoan hô không ngừng.
Một Ô Kim Cuồng Viên người mặc áo giáp bạch ngân, hình thể dị thường cao đang ngồi ngay ngắn ở bảo tọa chỗ sâu nhất trên doanh trướng, hắn có một đôi con ngươi màu xanh lam, quang mang bức người, ánh mắt lộ rõ bá khí.
Kỳ Bá Thiên giơ chén rượu trong tay lên, thoáng quay người nhìn về phía một nam tử nhân tộc mặc trường bào màu trắng sữa ngồi ở hàng trước nhất bên trái, nói: "Tang Cung chủ tửu lượng giỏi!"
“Liệt tửu Ô Kim Cuồng Viên tộc chúng ta vượt xa nhân tộc các ngươi hơn ba mươi lần, có thể nói là liệt như chân hỏa, không ngờ được là Tang Cung chủ trăm chén không say!"
Ngồi bên phải hắn, mấy Ô Kim Cuồng Viên nhao nhao nói hùa theo: "Đúng vậy a! Tang Cung chủ tính tình hào sảng, đúng là người hợp tác tốt nhất của Ô Kim Cuồng Viên tộc chúng ta!"
Tang Cung chủ trong miệng bọn họ chính là Cung chủ Vân Huyễn Cung Tịch Nhiên Thiên, Tang Hiên Vũ, nghe vậy cười ha ha nói: "Chư vị quá khen!"
"Mặc dù rượu của quý tộc cực kỳ nồng nhưng hương vị tràn ngập dị vực phong tình lại khiến cho người ta lưu luyến quên về, dư vị vô tận, Tang mỗ há có thể không uống nhiều mấy chén?"
"Ha ha ha! Nói rất hay!" Kỳ Bá Thiên nghe vậy vui vẻ, nâng chén rượu trong tay lên cao hơn: "Cạn!"
Tang Hiên Vũ và các trưởng lão bên cạnh hắn đồng thời nâng chén: "Cạn!"
Để ly xuống, Kỳ Bá Thiên dời ánh mắt xuống đất doanh trướng, ở nơi đó trưng bày ba hòm gỗ, trong đó tràn đầy kỳ trân dị bảo, dược liệu bảo đan và thượng đẳng linh thạch. Chỉ nhìn sơ qua bề ngoài, đồ trong mỗi một rương đều giá trị liên thành, cực kì trân quý.
Kỳ Bá Thiên giơ ngón tay lên chỉ ba hòm gỗ: "Tang Cung chủ, đây là phần thù lao thứ nhất bản tọa cho Vân Huyễn Cung các ngươi, xin vui lòng nhận!"