Chiêm Hàn Tinh hai tay bắt lấy Băng Phượng Kiếm, dữ tợn cười một tiếng: "Cho dù ta chết cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng!"
Sau đó cuồng hống một tiếng, bản mệnh tinh huyết dũng mãnh phun ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một đoàn huyết quang vô cùng to lớn, bao phủ chính hắn và Đông Hoàng Tử U.
Tang Hiên Vũ ánh mắt run lên: "Hắn muốn tự bạo!"
Ăn vào Hóa Long Kim Đan, tu vi Chiêm Hàn Tinh vọt tới Cổ Thần Cảnh, nếu như cường giả như thế này tự bạo thì lực sát thương tuyệt đối có thể hủy diệt vạn quốc a!
Bành! ! ! !
Cường giả Cổ Thần Cảnh tự bạo, tốc độ cực nhanh, hơn nữa cho dù Chiêm Hàn Tinh cố ý áp súc phạm vi tự bạo trong phương viên trăm dặm, tăng cường lực sát thương với Đông Hoàng Tử U nhưng bọn người Tang Hiên Vũ thân ở ngoài vạn dặm vẫn cảm nhận được một cỗ uy năng đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, sau đó thiên địa chấn động kịch liệt. Huyết quang nổ tung, sau đó thả ra sóng xung kích đáng sợ, giống như trăm vạn đạo gió lốc đồng thời hạ xuống, trong nháy mắt nghiền nát hết thảy nham thạch thương mộc trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Đối mặt tự bạo đáng sợ như vậy, ngay cả Kỳ Bá Thiên cũng nhịn không được lộ ra vẻ chấn kinh: "Huyền Băng Nữ Đế, ngươi ép tướng quân tiên phong của ta đến tình trạng như thế!"
Trong lòng hắn nghĩ, đối mặt Chiêm Hàn Tinh tự bạo đáng sợ như vậy, lần này Đông Hoàng Tử U tai kiếp khó thoát. Như thế cũng tốt, cũng không uổng công Chiêm Hàn Tinh hi sinh mình, làm ra cử động điên cuồng như vậy.
Mà nhìn thấy huyết quang đầy trời, dẫn theo uy năng hủy thiên diệt địa tứ ngược trên không trung, bọn người Tang Hiên Vũ phun ra một hơi thật dài: "Rốt cục giải quyết Huyền Băng Nữ Đế!"
Nhưng ngay khi bọn họ vừa nói dứt câu, trên vạn dặm không trung lại phong vân đột biến. Một đạo gió lốc mạnh mẽ thổi tan huyết quang đầy trời, thổi tự bạo huyền lực hung lệ bàng bạc không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Chỉ thấy trong ánh lửa nồng đậm có một con Hỏa Phượng Hoàng xoay tròn bay múa, còn có ngàn vạn tử sắc ma liên yêu diễm bừng bừng xoay tròn, các loại viễn cổ minh văn và đồ án Ma tộc theo ma liên mà bay múa, xinh đẹp lại tràn ngập khí thế.
Mà trong ánh lửa thì có một dáng vẻ mỹ diệu người mặc váy tím đứng đó.
Chính là Đông Hoàng Tử U!
Từ lần trước gặp Linh Nhân tự bạo trong cơ thể Thôn Địa U Minh, Đông Hoàng Tử U cố ý rèn luyện công pháp phòng ngự, kết hợp cảnh giới Cổ Thần Cảnh đỉnh phong của mình, nàng hoàn mỹ kết hợp lực lượng pháp tắc phòng ngự trong thiên địa và thần thể của mình. Cho nên dù biết Chiêm Hàn Tinh muốn tự bạo nhưng Đông Hoàng Tử U vẫn lù lù bất vi sở động.
Sau khi Chiêm Hàn Tinh triệt để phóng xuất ra uy năng, trong nháy mắt nàng thôi động Thái Dương Chân Hỏa Thể và Cửu Chuyển Thần Phượng Thể, lợi dụng Hỏa Sát Chi Lực của hai loại thần thể và lực lượng pháp tắc hình thành hộ thuẫn. Đồng thời toàn lực thôi động Tu La Thánh Thể, tăng cường phòng ngự lên tới đỉnh phong.
Dưới phòng ngự ba hợp một như thế này, dù Chiêm Hàn Tinh ăn Hóa Long Kim Đan đạt tới Cổ Thần Cảnh trung kỳ thì vẫn không thể nào rung chuyển Đông Hoàng Tử U mảy may.
Mắt thấy uy năng Chiêm Hàn Tinh thả ra đã bị tiêu trừ, Đông Hoàng Tử U vung ngọc thủ lên, triệt hồi tam trọng phòng ngự bao phủ quanh thân, ánh mắt kiệt ngạo, tỏa ra bá khí vô thượng.
Mà nhìn thấy cảnh này, cho dù là bọn người Tang Hiên Vũ hay là chí cường giả như Kỳ Bá Thiên đều mắt lộ ra vẻ chấn kinh vô hạn.
"Lão thiên, Chiêm tướng quân tự bạo mà còn không thể làm tổn thương Huyền Băng Nữ Đế mảy may!"
"Điểm này đúng là không thể tưởng tượng, trước đó ta hoàn toàn không có nghĩ đến!"
"Ai! Chiêm tiên phong chết vô ích!"
...
Trưởng lão Vân Huyễn Cung Trường Huyễn nhìn không được hỏi Tang Hiên Vũ: "Ngay cả Chiêm tướng quân cũng bị giết, mà đến nay Huyền Băng Nữ Đế chưa từng hiển lộ ra vẻ mỏi mệt, ngươi nói chúng ta có nên rời khỏi đây hay không?"
Hắn thấy, Đông Hoàng Tử U liên tiếp đánh bại quân tiên phong và Chiêm Hàn Tinh của Ô Kim Cuồng Viên tộc, dưới mắt khí thế vẫn cực kỳ cường thịnh như cũ, muốn tru sát nàng, độ khó cực lớn.
Mà suy cho cùng Vân Huyễn Cung chỉ là tông môn nhỏ ở Tịch Nhiên Thiên, cho dù là Cung chủ Tang Hiên Vũ hay là những trưởng lão bọn họ đều là pháo hôi đối với Đông Hoàng Tử U.
Dưới mắt Ô Kim Cuồng Viên tộc chậm chạp không thể giết chết Đông Hoàng Tử U, vì để tránh đêm dài lắm mộng, đám người Vân Huyễn Cung vẫn nên rời đi sớm cho tốt.
Hắn hỏi như vậy, các trưởng lão còn lại đều ngưng thần nhìn về phía Tang Hiên Vũ, trong mắt chứa mong đợi, chờ Tang Hiên Vũ trả lời.
Tang Hiên Vũ nhìn chằm chằm bóng người tuyệt mỹ của Đông Hoàng Tử U, trầm ngâm chốc lát nói: "Lấy năng lực của Huyền Băng Nữ Đế, bây giờ chúng ta đi nàng cũng sẽ phát hiện chúng ta, đồng thời truy tra ra thân phận của chúng ta."
"Mà dưới mắt, Kỳ tướng quân sắp thanh trừ thiên hỏa địa hải ra khỏi bồn địa, binh lực Ô Kim Cuồng Viên tộc còn bảo tồn hoàn hảo, nếu hắn lĩnh quân toàn lực đối phó Huyền Băng Nữ Đế, ta thấy vẫn tương đối có phần thắng!"
"Cho nên, trước mặt lựa chọn tốt nhất vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến, lỡ như động tác khiến cho Huyền Băng Nữ Đế chú ý, khiến cho nàng ra tay với chúng ta thì ngươi ta có thể chạy ra khỏi nơi này hay không cũng chưa chắc được!"
Trường Viễn và các trưởng lão nghe vậy đều im lặng gật đầu, nói như vậy cũng không sai. Nếu như đã bại lộ thân phận, vậy còn không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, để tránh Đông Hoàng Tử U súng bắn chim đầu đàn, thừa dịp bọn họ rời đi ra tay với bọn họ. Trước mặt có Kỳ Bá Thiên tọa trấn, Ô Kim Cuồng Viên tộc thế còn tại, chưa hẳn không thể diệt sát Đông Hoàng Tử U a!
Tang Hiên Vũ lơ đãng nhìn chúng trưởng lão một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hoàng Tử U lần nữa, trong mắt lộ ra mấy phần hàn ý.