Năm sáu ngày chưa về, đến khi trở về, hắn phát hiện dáng người Tang Nhu Nhu lại đầy đặn hơn rất nhiều.
Lúc này Tang Nhu Nhu chỉ mười sáu tuổi, chính là thời kỳ thân thể toàn diện sinh trưởng phát dục, giống như một đóa hoa đang thời kỳ nở rộ chờ người đến hái.
Tang Nhu Nhu mặt ngọc hơi đỏ lên, gắt giọng nói: "Hầu gia, các người hầu đang ở xung quanh, ngươi nói như vậy khiến cho bọn họ nghe được thì chắc chắn giễu cợt Nhu Nhi, sau này Nhu Nhi sao dám nhìn người?"
Nguyễn Tinh Đức cười ha ha một tiếng, ôm Tang Nhu Nhu vào lòng, dáng vẻ phách lối nói ra: "Ai dám giễu cợt nương tử của bản Hầu gia?"
Nói xong theo Tang Nhu Nhu đi vào trong điện, thấy trên bàn kim khảm ngọc trong điện bày đầy các loại thức ăn, màu sắc tịnh lệ mê người, mùi thức ăn thơm bay ra ngào ngạt nồng đậm.
Trừ bỏ mỹ vị đầy bàn ra, trên bàn còn có một bình rượu ngon cực phẩm, dù là ở ngoài trăm trượng cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng đậm tràn ra. Nguyễn Tinh Đức cười ha ha nói: "Nhu Nhi biết Hầu gia ta sắp thắng trận trở về, cho nên chuẩn bị rượu ngon cho ta ăn mừng?"
Tang Nhu Nhu cười gật đầu: "Là Nhu Nhi tự mình xuống bếp!"
Nguyễn Tinh Đức ôm nàng, cưng chiều hôn một cái: "Đúng là Nhu Nhi ngoan của ta, được rồi Nhu Nhi, đêm nay bản Hầu gia sẽ thương yêu ngươi!"
Tang Nhu Nhu mặc dù nhỏ tuổi nhưng có trù nghệ rất tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Nguyễn Tinh Đức động lòng. Mắt thấy mỹ nhân của mình quan tâm ôn nhu như thế, lại xinh đẹp như hoa như ngọc, Nguyễn Tinh Đức chỉ hận không lập tức ăn nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt ôn nhu kéo Nguyễn Tinh Đức ngồi xuống, rót đầy một chén rượu cho hắn, sau đó lại rót cho mình một ly, nâng ly lên nói: "Lần này Hầu gia vì đối phó Yêu tộc mà chinh chiến mấy ngày bên ngoài, chắc hẳn cực kỳ vất vả, Nhu Nhi kính Hầu gia một chén, mong từ nay về sau thành trì Hầu gia đều yên ổn không ngại!"
"Ha ha ha, được!" Tang Nhu Nhu tri kỷ như thế làm cho Nguyễn Tinh Đức vui vẻ, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai vợ chồng lại uống mấy chén, Nguyễn Tinh Đức càng uống càng vui vẻ, chắc chắn sủng ái ưa thích nương tử này của mình, một tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi tóc mỹ nhân cảm khái: "Đời này có thể lấy được thê tử như ngươi thì đúng là phúc phần của ta a!"
Tang Nhu Nhu cười nhạt một tiếng, rúc vào trong ngực Nguyễn Tinh Đức, nói khẽ: "Hầu gia nói như vậy, Nhu Nhi rất vui! Có thể gả cho Hầu gia cũng là phúc phận lớn nhất đời này của Nhu Nhi!"
"Chỉ đáng tiếc..."
Nói xong khẽ thở dài.VIPTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Nguyễn Tinh Đức cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực: "Nhu Nhi, có phải ngươi có lời gì muốn nói hay không?"
Dù sao đã làm vợ chồng hai năm, Nguyễn Tinh Đức hiểu khá rõ tâm tư mỹ nhân này, hôm nay Tang Nhu Nhu tự mình xuống bếp đón hắn, mặc dù là xuất phát từ chân tâm nhưng Nguyễn Tinh Đức biết chắc chắn trong lòng cô nàng này có lời gì muốn nói.
Tang Nhu Nhu nắm tay Nguyễn Tinh Đức: "Hầu gia, ngươi cũng biết ca ta một lòng muốn đạt được thành tựu trong giới võ đạo Tịch Nhiên Thiên, phát triển cơ nghiệp Tang Gia chúng ta đời đời kiếp kiếp đánh xuống."
"Nhưng đáng tiếc hắn năng lực có hạn, cuối cùng không thể dựa vào một người lớn mạnh tông môn, đến mức ngay cả mấy thành trì xung quanh Vân Huyễn Cung chúng ta đều có thể phân đất mà trị với Vân Huyễn Cung."
"Cho nên dù ta lấy Hầu gia, chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng nhưng ca ta vẫn khốn khổ vì phát triển tông môn, âu sầu khổ não a!"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy yên lặng trầm tư một lát, nói: "Ý ngươi là muốn cho ta hạ lệnh cho mấy tông môn đó gia nhập vào Vân Huyễn Cung?"
Chuyện này Tang Nhu Nhu đã đề cập trước khi Nguyễn Tinh Đức xuất chinh, bây giờ Tang Nhu Nhu nói như vậy, Nguyễn Tinh Đức lập tức hiểu ý nàng.
Tang Nhu Nhu vẻ mặt chờ mong: "Như vậy Hầu gia ngươi đồng ý không?"
Nguyễn Tinh Đức khẽ nhíu mày: "Với năng lực của bản Hầu gia, để mấy tông môn đó gia nhập dưới trướng Vân Huyễn Cung cũng là chuyện một câu nói."
"Chỉ là dù sao mấy tông môn đó cũng là Đạo Môn chính thống trong giới võ đạo, mà ta tuy là chư hầu một phương nhưng nếu trực tiếp nhúng tay vào chuyện của tông môn sợ rằng sẽ khiến cho giới võ đạo bất mãn a!"
Tang Nhu Nhu cắn môi một cái nói: "Hầu gia nói có lý, nhưng dù sao ngài cũng là chư hầu một phương, mà thiên hạ đều biết ca ta là người cầm lái Vân Huyễn Cung."
"Nếu ngay cả mấy tông môn xung quanh mà hắn cũng không thu phục được thì chẳng phải là khiến cho người trong thiên hạ cảm thấy Hầu gia ngài không có uy nghiêm, ngay cả mấy tông môn mình trì hạ cũng không quản được?"
Nguyễn Tinh Đức nghe vậy trầm tư một lát, vuốt cằm nói: "Ngươi nói như vậy cũng có chút đạo lý."
Tang Nhu Nhu thấy Nguyễn Tinh Đức buông lỏng tâm tư, không khỏi lộ ra một nụ cười vũ mị: "Nếu như Hầu gia đồng ý với thỉnh cầu của Nhu Nhi, đêm nay Nhu Nhi sẽ biểu hiện tốt một chút, để Hầu gia hài lòng!"
"Ha ha ha!" Nguyễn Tinh Đức ngửa đầu rót một chén rượu, cười nói: "Như vậy đêm nay Hầu gia ta sẽ hậu đình phẩm hoa, còn muốn ngươi thổi tiêu một đêm, ngươi có bằng lòng hay không?"
Nghĩ đến thể phách vô cùng cường kiện và sức chịu đựng kinh khủng của Nguyễn Tinh Đức, Tang Nhu Nhu hơi biến sắc, nhưng mà nghĩ đến ca ca mình, nàng vẫn mặt mũi đỏ bừng cắn răng gật đầu đồng ý: "Mặc cho Hầu gia xử trí!"
"Được, như vậy Hầu gia ta đồng ý với ngươi, ngày mai sẽ hạ lệnh cho mấy tông môn đó, để bọn họ quy thuận dưới trướng Vân Huyễn Cung!" Nguyễn Tinh Đức hưng phấn nói.
"Đa tạ Hầu gia!" Sau khi nghe xong, Tang Nhu Nhu vui vẻ, vội vàng đổ đầy một chén rượu cho Nguyễn Tinh Đức: "Vậy sau bữa ăn ta sẽ truyền tin tức này lại cho ca ta, hẳn là hắn nghe được sẽ cực kỳ cao hứng!"