Cho dù Triệu Nguy và Ngô Tuấn Hoa đều là lão thủ tu đạo, đạo tâm vững chắc nhưng giờ phút này cũng không nhịn được sợ đến tâm thần sụp đổ, có chút giật mình, đầu não choáng váng.
Sau khi hít sâu một hơi, bọn người Triệu Nguy và Ngô Tuấn Hoa với tất cả trưởng lão, đệ tử đang có mặt ở đây vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt run sợ hành lễ với ba hắc y nhân trên trời: "Xin ba vị minh giám, chuyện cấu kết vực ngoại Yêu tộc lừa giết tông môn nhân tộc đều là Cung chủ và mười hai trưởng lão nội môn bản tông gây ra, chúng ta cũng không trực tiếp tham dự!"
"Xin ba vị báo lại cho Nữ Đế bệ hạ, chúng ta nguyện dâng lên tất cả tài vật đoạt được... thậm chí tất cả tài vật của bản tông, chỉ mong được Nữ Đế bệ hạ tha thứ!"
"Từ nay về sau, chúng ta không dám dính líu tới bất cứ Yêu tộc nào nữa, nếu không ắt gặp ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây!"
Mặc dù Đông Hoàng Tử U không ở đây nhưng ba hắc y nhân này đại biểu cho nàng. Trong lòng bọn người Triệu Nguy biết rõ, Vân Huyễn Cung bị Nữ Đế theo dõi, tất cả bọn họ đều nằm dưới sự giám thị của Nữ Đế, nếu có bất kỳ hành vi nào trái ý nàng thì chắc chắn không chạy khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Nữ Đế.
Tuy nói Vân Huyễn Cung có Vũ An Hầu bảo bọc nhưng với năng lực của Nữ Đế, muốn đối phó Vân Huyễn Cung cũng dễ như trở bàn tay. Huống chi bây giờ Tang Hiên Vũ đã chết, chắc chắn Vũ An Hầu sẽ không quan tâm Vân Huyễn Cung, đám người còn sống tạm của Vân Huyễn Cung như bọn họ chỉ là một bầy kiến hôi dưới chân Nữ Đế mà thôi!
Ôm ý nghĩ như vậy, bọn người Triệu Nguy chẳng những dùng tất cả tài nguyên bảo vật để xin tha tội, khẩn cầu Nữ Đế tha thứ mà còn đồng thời muốn rời khỏi Vân Huyễn Cung. Bọn họ cảm thấy ở lại chỗ này sống dưới sự giám thị của Nữ Đế chẳng bằng tản ra, hảo hảo cầu sinh.
Nghe được bọn người Triệu Nguy nói như vậy, ba hắc y nhân liếc nhau. Bọn họ nhận được mệnh lệnh của thống lĩnh Nhược Ảnh, đem theo thi thể của đám người Tang Hiên Vũ đến đây cảnh cáo người của Vân Huyễn Cung.
Bây giờ nếu như bọn người Triệu Nguy chủ động nhận lầm đồng thời bồi thường, hơn nữa thoạt nhìn đều có ý muốn rời khỏi Vân Huyễn Cung, như vậy có thể thuận nước đẩy thuyền khiến cho tất cả mọi người của Vân Huyễn Cung giải tán, để tông môn thượng lương bất chính này triệt để biến mất khỏi Cửu Thiên Tiên Vực.
Người áo đen đứng giữa nói: "Cung chủ Vân Huyễn Cung thân là một tông chi chủ lại nghịch phản nhân tính, cấu kết Yêu tộc mưu hại nhân tộc, đúng là thiên địa nhân thần bất dung!"
"Ta thấy tông môn các ngươi cũng không cần tồn tại nữa, muốn đi thì đi đi!"
"Về phần tài vật, chúng ta sẽ cấp cho bách tính nghèo khổ trong thành trì xung quanh!"
Hai người áo đen khác nghe vậy đều yên lặng gật đầu, hiển nhiên cực kỳ đồng ý với an bài như vậy. Bọn họ chính là nhân viên tình báo cấp thấp nhất dưới trướng Nhược Ảnh, bình thường không có cơ hội tiếp xúc Đông Hoàng Tử U, nhưng lại lĩnh ngộ được cách Đông Hoàng Tử U quản lý thiên hạ.
Theo như bọn họ nghĩ, mặc dù Hoàng tộc Tịch Nhiên Thiên đối địch với Bắc Huyền Thiên nhưng dân chúng trong phương thiên địa này là vô tội. Lợi dụng tài nguyên và tài phú của Vân Huyễn Cung trợ giúp dân chúng nơi này, vừa phù hợp tính cách thương xót thiên hạ thương sinh của Đông Hoàng Tử U mà cũng có thể tuyên dương Đông Hoàng Tử U thương yêu bách tính như con.
Mà đây cũng là một thủ đoạn mềm, như một cái đinh đâm vào trong lòng Tịch Nhiên Đế Cung Vô Tà, có thể nói là kế sách hay một công ba việc.
"Rõ!"
Bọn người Triệu Nguy và Ngô Tuấn Hoa như được đại xá, vội vàng bỏ qua đội xe, theo một đám đệ tử tông môn hoảng hốt rời khỏi Vân Huyễn Sơn.
Sau đó, ba hắc y nhân thu thập kỳ trân dị bảo, các loại tài phú tài nguyên trong Vân Huyễn Cung, thần không biết quỷ không hay chui vào thành trì phụ cận, chia đều cho tất cả người nghèo trong đó.
...
Vũ An Hầu phủ nằm ở Bích Diệp Thành, khu vực Đông Nam Tịch Nhiên Thiên.
Làm phủ đệ của chư hầu một phương, kiến trúc Vũ An Hầu phủ có thể nói là tráng lệ, rộng lớn cực hạn.
Đập vào mắt là lưu ly kim ngói, tường cao sơn hồng, ba tầng trong ba tầng ngoài, tựa như cung điện.
Bởi vì phủ đệ này ở trung ương Bích Diệp Thành, địa thế khá cao, cho dù là ở tầng ngoài và trong viện đều có thể quan sát cảnh sắc toàn thành, chớ nói chi là tầng trong nhất, chính điện, nơi ở của Vũ An Hầu.
Chính điện ở trung tâm Vũ An Hầu phủ chính là nơi bình thường Vũ An Hầu Nguyễn Tinh Đức ăn ở sinh sống, ánh nắng chiều màu vàng óng chiếu vào bậc thang trước cửa chính điện, rơi xuống bóng người cao lớn uy mãnh của Nguyễn Tinh Đức.
Không đợi hắn đi vào cửa chính điện, phía trước có một bóng người mềm mại vội vàng tiến lên đón.
Một giọng nói nũng nịu khiến cho Nguyễn Tinh Đức nghe được mà thân thể có chút mềm nhũn: "Hầu gia, rốt cục ngài cũng về rồi!"
Nguyễn Tinh Đức mắt hổ rơi vào trên người cô gái trước mặt, hơi lộ ra mấy phần cưng chiều. Nữ tử thoạt nhìn đang ở tuổi đôi tám xuân xanh, dáng dấp như hoa như ngọc, trên gương mặt trứng ngỗng xinh đẹp là một đôi mày liễu, một đôi mắt trong như nước thu, thủy quang long lanh, tràn ngập nhu tình khiến cho người ta nhìn một cái là nhịn không được tâm động.
Ánh mắt dời xuống, ánh mắt Nguyễn Tinh Đức dừng lại trước ngực nữ tử mấy hơi, lại nhìn xuống vòng eo thon của nàng, rồi lại nhìn vòng mông tròn như trăng của nàng, không khỏi nhếch môi cười nói: "Mấy ngày không gặp, Nhu Nhi lại lớn!"
"Ngực, eo, mông này đúng là càng ngày càng có hương vị a!"
Nữ tử chính là Tang Nhu Nhu được Nguyễn Tinh Đức cưới vào cửa từ hai năm trước, bởi vì gần đây biên giới mấy tòa thành trì Nguyễn Tinh Đức quản hạt xuất hiện bóng dáng vực ngoại Yêu tộc cho nên hắn tự thân xuất mã dẫn binh tiêu diệt yêu thú.